Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trong Nhà Có Một Nam Phụ Chương 56: Chương 55

Chương trước: Chương 55: Chương 54



Editor: HD

Sau đó Diệp Đàn phát hiện ảnh hưởng của việc trêu chọc hắn quá lớn.

Lúc bước xuống máy bay, Ngọc Bạch Y nói, “Vợ trẻ xinh đẹp, đi nào.”

Lúc đến khách sạn, Ngọc Bạch Y nói, “Vợ trẻ xinh đẹp, chúng ta nghỉ ở đây.”

Lúc vào phòng, Ngọc Bạch Y nói, “Vợ trẻ xinh đẹp, đi ngủ thôi.”

Vấn đề là mỗi câu hắn đều nói ‘vợ trẻ xinh đẹp’ còn bày ra bộ dáng bình thản lạnh nhạt, giọng Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng như niệm kinh.

“Em sai rồi.” Diệp Đàn giơ một tay lên, “Em đã ý thức được sai lầm của mình, hiện tại cầu xin phu quân rộng lòng tha thứ.”

Ánh mặt trời giữa trưa có chút mãnh liệt, cô đưa lưng về phía cửa sổ, đứng ngược chiều ánh sáng, động tác giơ tay của cô nhìn hơi buồn cười, nhưng Ngọc Bạch Y thấy cô rất đáng yêu.

Hắn bước lên vài bước, kéo tay của cô xuống nắm trong lòng bàn tay mình, hắn cúi xuống nhìn cô, “Sai cái gì?”

“Em không nên khoe khoang mình vừa trẻ vừa đẹp.” Diệp Đàn chớp mắt, “Em phải nói là, mình vừa già vừa đẹp, rất xứng đôi với anh.”

Lúc này Ngọc Bạch Y không biết phải nói gì.

Diệp Đàn kéo một góc áo của hắn nói, “Em đang dỗ dành anh đấy.”

Ngọc Bạch Y:…

Nhưng thật ra hắn thực sự khen Diệp Đàn trẻ tuổi lại xinh đẹp, hắn thấy vợ mình vừa trẻ vừa đẹp nên khen cô thôi.

Ngọc Bạch Y ôm Diệp Đàn, Diệp Đàn hỏi hắn, “Bị em dụ dỗ thành công rồi sao?”

“Đã thành công.” Ngọc Bạch Y bị cô hiểu lầm nhưng không giải thích, sau đó còn nói, “Vợ trẻ xinh đẹp.”

Diệp Đàn đang định nói ‘Thành công ở chỗ nào chứ’, lại nghe Ngọc Bạch Y điềm đạm ôn nhu nói tiếp:

“Vợ yêu.”

Diệp Đàn: (0w0).

Một lát sau, cô mới phát hiện, hình như Ngọc Bạch Y đang dỗ dành mình a (no=z=) no!!!

Ăn trưa xong, Diệp Đàn nói chuyện phiếm với Ngọc Bạch Y: “Tí nữa chúng ta đi đâu chơi?”

Luzern là một thành phố nhỏ dọc theo bờ biển, đi từ khách sạn ra, cỡ chừng mười phút là có thể đến bờ biển, chỗ đó có một vùng cát mềm mại màu trắng, còn có biển rộng mênh mông bát ngát, đây chính là nơi giao thoa giữa biển và trời, có thể nhìn thấy ánh dương chiều tà xinh đẹp.

Phố phường trong thành phố, nổi danh nhất nước là đồ hải sản, những chuông gió làm bằng vỏ sò treo đầy các gian nhà dọc bờ biển.

Ngọc Bạch Y sờ lên đồ trang sức trên đầu Diệp Đàn, “Buổi chiều đi sang mấy chỗ lân cận ăn vài món, buổi tối về sớm để nghỉ ngơi.” Hắn cất thẻ phòng, bình tĩnh nói, “Ngày mai chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.”

“Được được.” Diệp Đàn rất tán thành, “Em chưa từng nhìn thấy mặt trời mọc trên biển, rất rất đẹp phải không.”

Sự thật chứng minh, đối với một người cực kì yêu ngủ mà nói, sáng sớm bốn giờ phải rời giường, chính là một tra tấn dã man.

Diệp Đàn hoàn toàn không có bất cứ tinh thần hăng hái nào.

Cô được Ngọc Bạch Y ôm vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, cũng là Ngọc Bạch Y giúp cô đánh răng, rửa mặt luôn đấy, sau đó… quần áo cũng là hắn thay giùm cô…

Lúc thay quần áo Diệp Đàn mơ hồ có chút kháng cự, “Em không đi ngắm mặt trời mọc được không? Anh quay lại, về phòng mở lại cho em xem nha…”

“Em đi theo giúp tôi.” Ngọc Bạch Y cẩn thận cài nút áo cuối cùng của cô, giọng nói của hắn trong rạng sáng bình minh cũng đặc biệt trầm tĩnh, “Chỉ có em mới có thể giúp tôi.”

Diệp Đàn lẩm bẩm theo bản năng.

“Tất nhiên cùng… nam thần a…”

Ngọc Bạch Y ôm ngang cô, từng bước từng bước đi về hướng bãi biển.

Hắn thận trong che chở Diệp Đàn không bị trúng gió lạnh, cả đường đi cũng rất nhẹ nhàng, đến khi bọn họ ngồi xuống bên cạnh tảng đá trên bãi cát, Diệp Đàn nằm trong ngực hắn, gối lên vai của hắn, yên giấc ngủ ngon.

Ngọc Bạch Y nhìn phía xa ẩm ướt màu đen, trong lòng hắn tĩnh mịch, khắp biển yên lặng ngay cả sóng cũng không nhấp nhô, âm thanh trên biển đều biến mất.

Phút chốc sắc trời hơi sáng, ánh mặt trời ấm áp cuối cùng cũng từ đường chân trời hiện lên, Ngọc Bạch Y nhẹ giọng đánh thức Diệp Đàn.

“Tiểu Diệp.” Hắn dịu dàng gọi, “Giúp tôi nhìn mặt trời mọc.”

Hắn gọi rất nhiều lần, “Tiểu Diệp, tỉnh dậy.”

Lúc Diệp Đàn mở mắt ra, lập tức nhìn thấy triều dâng sóng dậy, thủy quang liễm diễm (*), mặt trời vừa lớn vừa tròn mới bay từ trong nước bay lên, ánh sáng long trọng hoa lệ che cả trời đất, quấn lấy bọn họ, giống như một cái chăn ánh sáng ấm áp tươi đẹp.

(*) sóng vỗ ào ạp.

“Thật đẹp!” Diệp Đàn dựa trong ngực Ngọc Bạch Y, thì thào lên tiếng, “Giống như nam thần vậy, sẽ khiến trái tim êm say mê.”

Ngọc Bạch Y ôm cô, nhìn mặt trời đã hoàn toàn lộ diện ra khỏi mặt nước, hắn chợt hỏi cô: “Diệp Đàn, em có hối hận khi ở chung với tôi không?”

Rất ít khi hắn gọi đầy đủ tên họ của cô, Diệp Đàn lập tức từ trong sự say mê ánh mắt trời tỉnh táo lại.

“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Trong giọng nói Diệp Đàn có phần lo lắng

Loading...

Xem tiếp: Chương 57: Chương 56

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tịnh Thủy Hồng Liên

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 203


Tình yêu trở lại

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 71


Chuế Tế ( Ở Rể )

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 532



Không Cho Trả Lại Ông Xã

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19