21 Lòng dạ vô cùng phức tạp đi lên trên lầu, liếc mắt thấy Mạnh trưởng lão râu bạc trắng bạch y đang ngồi mân mê trong đống linh khí, thấy ma chủ đi đến, hào hứng nói: “Nghe đâu yêu thú lần này cực kỳ hung mãnh, ăn được vài người phàm, cũng không biết có lai lịch gì, tuy nhiên ma chủ đừng lo lắng gì, nơi này của lão chuẩn bị sẵn nhiều thứ tốt, có thể tiêu diệt yêu thú kia.
22 Quấn lấy nhau làm càn cả một buổi tối, có lẽ y thật sự có thiên phú trời sinh, Lãnh Vô Sương lúc tỉnh lại trên người lại không có chỗ đau nào. Muốn nói tới có chỗ nào không thoải mái, cũng chỉ có thể nói phía sau bị làm một đêm mà có chút mỏi, khép mở không được, hàm dưới lúc đóng lại có chút khó chịu, Lãnh Vô Sương lấy tay xoa xoa cằm, lại liếc mắt nhìn giường nhỏ trống rỗng, thở phào nhẹ nhòm mặc quần áo leo xuống giường.
23
Thượng cổ có hung thú, giống như hổ trâu, lông nhím, giọng như chó, ăn thịt người, nhất là ăn người lương thiện, tên là Cùng Kì.
Nhóm người Lãnh Vô Sương một đường đuổi theo hung thú, men theo hơi thở của nó từ Khuê Sơn trấn đi tới Trung Khúc trấn.
24
Sát vách truyền tới tiếng kêu phóng túng đến nửa đêm mới kết thúc, Hàn Sở Nhượng cũng tự ngược nghe tới nửa đêm.
Thật sự không phải khách điếm này cách âm không tốt, có trách thì Hàn Sở Nhượng chỉ có thể tự trách mình, rõ ràng nhận ra được phòng bên cạnh là Huyền Thiên cùng Lãnh Vô Sương, còn cố ý dùng chút linh lực tăng cường thính giác, nghe rõ bên cạnh đang làm chuyện gì, nhưng vẫn tự chịu tiếp tục nghe, còn muốn tựa vào vách tường nghe, vừa nghe vừa xoa nắn hạ thân đang gắng gượng, nhắm mắt tưởng tượng người kia ở trên giường mở hai chân ra, vừa chịu đựng vừa dâm đãng mời người tiến vào, cùng với trạng thái mê người, theo từng tiếng nghẹn ngào mà gầm lên của Lãnh Vô Sương, dưới thân Hàn Sở Nhượng cứng đến nổi nhảy lên hai lần, đột nhiên phun ra tinh dịch bắn lên vách tường.
25
Rõ ràng là một đêm yên tĩnh để mọi người đều kết thúc cả ngày mệt nhọc của mình, an giấc trên giường ngủ say.
Nhưng, bây giờ nơi này như địa ngục nhân gian, chung quanh đều là lửa yêu của hung thú phun ra, hỏa diễm bao phủ phòng ốc cùng cửa hàng, cao tới trăm trượng, đem gỗ cùng ngói đốt đến đỏ bừng, ngọn lửa mang theo tro tàn cùng khói bụi xông lên màn đêm, ngọn lửa bừng cháy cao vót, chiếu sáng cảnh vỡ nát thê lương trên mảnh đất này.
26
Mặt không sợ hãi, nam nhân hắc y đi thẳng tới chính là Hàn Sở Nhượng.
Hắn mắt thấy xa xa phía hung thú là Lãnh Vô Sương và Bạch Sơ trên người máu me đầm đìa, trong lòng vô cùng hối hận.
27 Non xanh nước biếc, đường nhỏ vắng vẻ, dòng suốt róc rách chảy xuống, tập hợp lại tại khe núi tạo khe suối tưới nước cho câycỏ.