21 Trưa nọ, tôi tới nhà anh ta ăn cơm, bố mẹ anh ta đúng lúc này lại không có ở nhà, anh ta gọi đồ ăn ở bên ngoài, sau lại lo ăn cơm không thì chán quá, thế là lại đi ra cửa hàng mua thêm một tá bia nữa.
22 Phải mất một khoảng thời gian tôi mới tỉnh lại được từ cơn ác mộng kia.
Tôi cảm thấy cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ được cho La Bân, thế nhưng tôi cũng không có cách nào hận được anh ta.
23 Bà Khương nói với tôi như thế này.
Bà có một người con trai tên là Phương Phương, trông cực kỳ đáng yêu, cực kỳ lanh lợi, và còn rất lương thiện nữa, chỉ có điều bởi vì con trai của bà hơi có khuynh hướng tự kỷ, cho nên vẫn luôn không thích giao lưu cùng với những người khác, cũng chẳng có bạn bè gì cả.
24 Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tuần tại một quán cafe gần nhà hát, tới lúc đó bà Khương sẽ dẫn Phương Phương đi cùng.
Tôi tới chỗ hẹn sớm mười lăm phút, cảm thấy có hơi hồi hộp một chút.
25 Bà Phương làm xong màn giới thiệu rồi đi luôn.
Để lại tôi với vẻ mặt ngơ ngác cùng với người con trai cao lớn kia của bà.
“Cậu nhóc” ngoan ngoãn đáng yêu của tôi đi đâu mất rồi?
Tôi ngước mắt lên quan sát kỹ càng ngũ quan của người đàn ông cao hơn tôi gần nửa cái đầu, yết hầu chợt trở nên khô khan, cổ họng cũng có cảm giác chua chua.
26 Tình cảnh ngượng ngập vô cùng.
Tôi ho khan một tiếng, hỏi anh ta: “Mẹ anh nói là anh…rất thích tôi?” Ặc, tại sao lúc nói ra câu này lại xuất hiện cảm giác bối rối khó hiểu thế nhỉ?
Mặt của Phương tiên sinh dần dần đỏ từ cổ lên đến đỉnh đầu, anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Đúng…Đúng thế.
27 Tôi hỏi anh ta: “Tại sao anh lại phải dùng ống nhòm để xem tôi biểu diễn?”
Mặt anh ta hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Làm thế thì tôi mới có thể chỉ nhìn được mình cậu.
28 Tuy rằng tôi rất tò mò về chuyện vì sao từ hôm qua đã thanh toán xong rồi, thế nhưng mà vì đã được lĩnh hội qua khả năng hở một tí là ăn nói không biết ngượng ngùng của Phương tiên sinh (đã thế đứng bên cạnh còn là một nhân viên phục vụ với nụ cười xinh đẹp nữa chứ) tôi rất quyết đoán lựa chọn cách ngậm miệng lại.
29 Lúc về đến nhà thì thấy bố mẹ tôi đang ăn cơm, tôi chào một tiếng rồi đi vào trong phòng.
Ngồi nghỉ ở trên giường một lúc, sau đó tôi lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của bà Khương.
30 Hai ngày sau, tôi có một buổi biểu diễn múa solo tại nhà hát. Lúc lên sân khấu, tôi theo thói quen liếc mắt nhìn xuống cuối góc của hàng ghế cuối cùng một cái, nhất thời ngây ngẩn cả người, chỗ đó trống không, nào có thấy bóng dáng của Phương tiên sinh đâu.
31 Nói không thấy cảm động là nói dối. Có thể có được một người luôn lặng lẽ thích mình như vậy, ai mà chả thấy vui. Nhưng vui là một chuyện, có thể tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác.
32 Lúc trở lại phòng hóa trang, cô bạn trông thấy tôi thì liền cười tà: “Lạp Sênh, anh chàng vừa mới nói chuyện với cậu là ai thế hả?”
Tôi bị nụ cười của cô bạn làm cho run hết cả da đầu, bèn trả lời qua loa: “Một người bạn thôi.
33 “Cậu nghĩ thế là quá sai lầm rồi cậu có biết không hả?!” Sau khi biết được ý nghĩ của tôi, cô bạn ngay lập tức thốt lên: “Lạp Sênh, cậu làm ơn có thể đứng ở góc độ của chính mình để suy nghĩ cho bản thân cậu có được không hả, cậu phải tự hỏi bản thân rằng, cậu cũng không phải là đối phương, thế thì làm sao mà cậu biết được rằng liệu đối phương có bị chịu thiệt hay không.
34 # Mình là notebook A của Phương Phương #
Xin chào cả nhà, mình là notebook A của Phương Phương đây, hai ngày nay có tiểu thiên sứ đã để lại lời nhắn hỏi mình là vì sao không còn trông thấy mình đâu nữa, nguyên nhân không phải là rất đơn giản sao – đó chính là bởi vì Phương Phương không có đi hẹn hò cùng với Tiếu tiên sinh! Là một quyển notebook chuyên đi ghi chép lại một cách tỉ mỉ về những buổi hẹn hò, đương nhiên là mình chỉ có thể xuất hiện vào những lúc Phương Phương ngốc nghếch đi hẹn hò rồi! So easy
~Cho nên, khi mà mình xuất hiện thì điều đó có nghĩa là: Phương Phương ngốc nghếch rốt cuộc cũng đi hẹn hò lại với Tiếu tiên sinh rồi —- các bạn nghĩ rằng mình sẽ nói như vậy với các bạn ư? Lầm to rồi! Là một quyển notebook với thái độ nghiêm cẩn, mình cần phải ghi chép đúng với sự thực, đó là: Mama lại phải ra tay giúp Phương Phương ngốc nghếch hẹn gặp mặt với Tiếu tiên sinh rồi!
Nghe đến đây mà xót hết cả ruột.
35 Đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò với Phương tiên sinh ở bờ biển.
Kỳ thật thì tôi chẳng muốn ra biển một chút nào, bởi vì ra đó thì 8-9 phần là sẽ phải cởi giày ra để đi xuống biển.
36 Chúng tôi hẹn nhau xuất phát vào lúc chín giờ rưỡi, Phương tiên sinh sẽ tới đón tôi.
Còn chưa đến giờ, mẹ tôi đã một tay xách cơm hộp, một tay nắm tay tôi đứng chờ tại đài phun nước ở dưới nhà.
37 Dẫu sao thì quần cũng đã bị ướt rồi, tôi quyết định làm tới luôn, dồn toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp bắt cá vĩ đại: “Bỏ con cá đó ra đi, để em bắt cho!” Tôi hoàn toàn mở rộng lòng mình (*), quả thật là không có cách nào kiềm nén lại nổi.
38 Mẹ tôi đang làm cơm tối, trông thấy tôi vừa về đến nhà đã thở phì phà phì phò, liền hỏi tôi bị làm sao.
Tôi bực đến nỗi sưng sỉa hết cả mặt mày lên, tôi nói: “Anh ấy chê chân con xấu.
39 Bởi vì từ nhỏ đã không có nhiều bạn, cho nên bình thường toàn là đón sinh nhật cùng với người nhà. Về sau anh tôi ra nước ngoài, chỉ còn lại bố mẹ tôi với tôi.
40 Bữa cơm đó tôi ăn đã trong tình trạng nghẹn tim, sắc mặt của bố tôi cũng không được tốt cho lắm. Chỉ có mẹ tôi là cười đến rạng rỡ, cứ luôn miệng nói Phương tiên sinh đúng là tri kỷ, còn bảo rằng đã rất nhiều năm rồi mẹ tôi chưa từng được gặp một người nào tri kỷ hơn bố tôi như vậy cả.