1 - Tôi muốn em làm bạn gái tôi. Phụt! Hải Lam đang uống nước thì bỗng dưng bị sặc vì quá sốc trước lời đề nghị của chàng trai ngồi đối diện. Đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên vẫn nhìn chăm chú về phía người nói, một lát sau mới đáp trả:- Anh nói nhầm người rồi.
2 - Hải Lam!- Dạ, thầy Lý! Thầy tìm em có chuyện ạh?- Hải Lam lễ phép. Thầy Lý đẩy gọng kính, thong thả nói:- Hôm nay có người bên tập đoàn Lâm thị sang khảo sát tình hình trường mình, em thay mặt thầy, dẫn họ đi tham quan nha.
3 - Anh ta thật sự là phó tổng giám đốc của Lâm thị sao?- Phương Cát mở to mắt, không chớp cái nào nhìn về phía Hải Lam. - Không dám tin nhưng quả thật là đúng như vậy.
4 - Dương tiểu thư!- Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt Hải Lam, khẽ chào. - Chú biết tôi sao?- Hải Lam ngạc nhiên, Phương Cát đi bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
5 Cũng đã đến hạn nộp ý tưởng cho chương trình kỷ niệm năm mươi lăm năm thành lập trường nên Nguyên Kỳ gọi điện thoại nhắc Hải Lam đi họp. Trong nhóm, Nguyên Kỳ lúc nào cũng ôn hòa, chu đáo với mọi người, công việc nào qua tay anh cũng đều được giải quyết nhanh chóng và hợp lý.
6 Sau một hồi suy nghĩ thì Hải Lam đã quyết định xách cặp về sớm. Cô đón xe bus đến Lâm thị. Chị nhân viên sau khi gọi điện thoại xin phép thì nói lại với cô:- Phó tổng bảo cứ để em lên phòng.
7 - Tiểu Lam, cậu làm sao vậy?- Phương Cát thắc mắc nhìn thái độ của Hải Lam hôm nay có vẻ bồn chồn. - Chẳng lẽ hôm qua xảy ra chuyện gì?Đúng là không có việc gì giấu được cô bạn, Hải Lam khẽ thở dài rồi chậm rãi kể lại cho Phương Cát nghe những chuyện đã xảy ra.
8 Công việc dựng sân khấu và luyện tập các tiết mục biểu diễn đã bắt đầu được tiến hành làm cho ban chấp hành hội, chi hội và các câu lạc bộ đều bận rộn hơn hẳn.
9 Sáng hôm sau, Phương Cát đến đón cô đi học. Hôm nay, hai cô bạn có giờ học cùng nhau. Với lại, hôm qua có xảy ra một số chuyện, nên Hải Lam gọi cho Phương Cát hẹn cả hai cùng đến sớm để có thể thêm chút thời gian tâm sự với nhau.
10 Ngày lễ kỷ niệm trường cũng đã đến. Mới sáng sớm mà trường Thánh Văn đã tất bật, rộn ràng. Băng rôn chào mừng kỷ niệm năm mươi lăm năm thành lập trường cũng đã được treo trước cổng lớn, đội tiếp viên của trường mặc trang phục váy đen, áo trắng, cổ áo thắt nơ, tóc búi cao, đứng dọc từ cổng vào đến hội trường, vừa để chào mừng, vừa để hướng dẫn các khách mời vào địa điểm và giúp đỡ họ khi được yêu cầu.
11 - Lúc nãy… có chuyện gì xảy ra sao?- Nguyên Kỳ nhìn thấy Hải Lam có gì đó là lạ, không nhịn được lên tiếng hỏi. - Dạ?- Hải Lam hơi giật mình. - Dạ không, không có gì.
12 Hơn sáu giờ, hai chiếc xe lớn của Thánh Văn đều đã có mặt tại đại điểm cắm trại. Năm nay làm kỷ niệm lớn, nhà trường quyết định làm lễ buổi sáng và cắm trại ở bờ biển vào buổi tối.
13 Biển càng về đêm càng lạnh, gió thổi ngày càng nhiều hơn, Hạo Thiên cởi chiếc áo khoác trên bộ âu phục của mình rồi choàng vào cho Hải Lam. Cô cảm thấy rất ấm áp, chiếc áo này, còn mang cả hơi ấm của anh.
14 Hôm nay, cô tự cho phép mình nghỉ học một ngày. Thời gian gần đây vừa bận rộn, vừa xảy ra những chuyện không đâu làm cho cô cảm thấy mệt mỏi và phải suy nghĩ nhiều.
15 Tiểu Lam, hôm qua nghỉ một ngày có vui không?- Nếu không phải là buổi tối có chút chuyện xảy ra thì sẽ vui trọn một ngày. - Hiểu rồi. Hèn gì hôm qua, tiểu Lục gọi điện thoại cho tớ.
16 - Cháu chào hai bác. - Chàng trai cúi đầu lễ phép, tay còn xách theo một giỏ trái cây. - Àh, Nguyên Kỳ, vào nhà chơi đi, để bác gọi tiểu Lam cho. - Mẹ Hải Lam vui vẻ.
17 Ngày lễ tốt nghiệp chính thức của sinh viên năm tư cũng đã tới, hôm nay Thánh Văn lại tất bật và sôi động hẳn lên. Các sinh viên được tốt nghiệp loại khá giỏi, ai cũng tươi rói trong bộ trang phục trạng nguyên.
18 Công viên quả thật là nơi rộng lớn với rất nhiều cây xanh và trò chơi giải trí, còn có cả sở thú nữa. Hải Lam gợi ý thuê một chiếc xe đạp đôi, để cả hai cùng đi dạo tham quan hết vườn thú.
19 Công việc ngày hôm nay cũng không nhiều, buổi chiều chỉ có đi gặp một vài đối tác. Hạo Thiên xoay xoay người trên chiếc ghế ngẫm nghĩ, phải làm gì để chỉnh cô gái này đây.
20 Kể từ hôm nói chuyện thẳng thắn với nhau xong, Hải Lam không còn mặc đồ đôi đi học nữa, Hạo Thiên thì hằng ngày vẫn đưa đón cô, nhưng anh không còn chạy vào sân trường, mà chỉ dừng lại ở cách xa cổng trường một chút đợi cô.