21 Hari tức giận lấy một miếng kimbap lên gặm cắn rất dùng sức, như thể cái thứ mà cô đang cắn đó là máu thịt của giáo viên chủ nhiệm và của người bạn đó vậy: “ Bà ta nói: Hari à, cho dù bài dự thi đó là của em đi chăng nữa, nhưng mà kết quả đã ra như vậy, cô cũng không giúp được em.
22 Tháng 8, Seoul bắt đầu nhuộm cho mình một màu đỏ rực của lá phong, thời tiết cũng không còn ấm áp nữa mà trở nên se se lạnh.
Hari vừa đi siêu thị về, hôm nay cô mua rất nhiều đồ, cô muốn làm một bữa thật thịnh soạn, vừa để chúc mừng BigBang sắp ra đĩa đơn mới, cũng muốn thông báo cho họ việc cô sắp nghỉ việc.
23 Kwon Ji Yong dường như không thể chấp nhận sự thật này, anh nói: “Thế nhưng không phải là còn chưa nộp đơn sao, từ giờ đến lúc nhận được thông báo còn một khoảng thời gian nữa mà, sao không để từ từ rồi hãy dọn đi.
24 Sáng hôm sau, Hari cầm lấy hành lí không quá nhiều của mình, đi ra khỏi kí túc xá của YG. Lúc đến Hari cũng chỉ có một cái balo và một cái vali, tuy một năm nay có mua thêm nhiều đồ linh tinh nhưng cũng chỉ chiếm thêm một cái balo.
25 Tối thứ 7, nhà hàng Mr Kim đóng cửa từ 5 giờ chiều, sớm hơn hẳn mọi khi, thế nhưng tất cả các nhân viên đều không về mà ở lại, đều mặt mày hớn hở, chuẩn bị đồ ăn dọn lên bàn, họ chuẩn bị mở một bữa tiệc.
26
27 Trời tối, từng cơn gió thổi qua những chiếc lá úa vàng rơi trên sân, trong khung cảnh xơ xác tiêu điều ấy, Kwon Ji Yong chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, ngồi co ro dưới gốc cây dẻ quạt.
28 “Hari, anh biết em sẽ không vì mong muốn của anh mà ở lại Hàn Quốc, đó là giấc mơ của em ,là lục tiêu của em, thế nhưng cho dù em sắp phải đi du học, anh cũng muốn nói điều này, làm bạn gái của anh được không, Hari?”
“A.
29 “Hari, anh biết em sẽ không vì mong muốn của anh mà ở lại Hàn Quốc, đó là giấc mơ của em ,là lục tiêu của em, thế nhưng cho dù em sắp phải đi du học, anh cũng muốn nói điều này, làm bạn gái của anh được không, Hari?”
“A.
30 Sau khi xác định quan hệ, Kwon Ji Yong và Hari lập tức ngày ngày dính bên nhau hẹn hò, hận không thể 24 tiếng đều bên cạnh nhau. Đương nhiên là không thể nào.
31 Hari nhìn anh ăn lấy ăn để, sau đó cầm lấy cái ly nước ngọt trên bàn của Hari uống liên tiếp, mày liền nhăn lại, oán trách: “Gì chứ, không cho người ta ăn à, bắt ép sức lao động như vậy sao? Đã làm việc từ sáng đến giờ thì ít nhất quay hình xong cũng phải mời người ta đi ăn một bữa ra trò chứ.
32 Sáng hôm sau khi Hari tỉnh dậy, trên giường cũng chỉ có mình cô, nhìn thấy tờ giấy nhỏ được để trên chiếc bàn học [Anh phải đi trước, không thể tiễn em được, đi đường mạnh giỏi! Còn nữa, anh yêu em!]
Hari thẫn thờ nhìn tờ giấy một lát, mới buông xuống.
33 Min Hae Rin là một cô nàng chân dài, thân hình quyến rũ, cô thông minh, xinh đẹp nhưng tính cách cũng khá mạnh mẽ, theo như lời cô nói, thì khi ở nhà mọi người cũng đau đầu vì tính cách của cô, thế nên mới tống cô sang đây.
34 Sau vài ngày, hai người cuối cùng cũng nhận được vài cuộc điện thoại gọi đi phỏng vấn. Lúc chuẩn bị đi phỏng vấn, Hari mới chợt nhớ tới mình chả có bộ đồ nào thích hợp mặc đi.
35 Hari và Min Hae Rin ngồi trong phòng kí túc xá, tay chân co hết cả trong cái chăn bông to lớn ấm áp, chỉ còn chừa một cái đầu nho nhỏ lộ ra ngoài không khí.
36 Năm 2, lịch trình công việc và lịch học bắt đầu trở nên bận rộn hơn, không khí trong Harvard lúc nào cũng ở trong trạng thái nghiêm túc và cầu tiến, điều này khiến cho ý chí chiến đấu của hai cô gái Hàn Quốc cũng bị lây nhiễm theo, từ từ bắt đầu mục tiêu của mình.
37 Đầu dây bên kia, Kwon Ji Yong cảm thấy Hari thật lâu cũng không nói gì, liền cảm thấy lạ, nhìn lại màn hình, vẫn còn kết nối, anh liền hỏi lại lần nữa: “Hari à, là em sao? Alo?”
Trong đầu Hari không khỏi nhớ đến hình ảnh lúc chiều cô gặp anh, anh hầu như đều cười rất vui vẻ, khiến cho nếu như không phải cô cảm thấy thời gian này anh đi thăm cô rất là kì quái, thì cô đã không nghi ngờ gì.
38 Vừa ngồi bỏ hàng vào hộp, Min hae Rin hỏi: “Chừng nào bay?”
“Sáng mai, lúc 11 giờ!”
Hari hầu như chỉ còn báo cáo thực tập nữa là kết thúc chương trình học của mình, cô cũng không muốn học lên cao hơn nên chỉ nhiêu đây là đủ.
39 Trước khi Kwon Ji Yong lên máy bay, anh có gửi cho cô một tin nhắn. Cô liền gọi một hơi hai đĩa mì tương đen, hai đĩa mì hải sản cay, hai phần kim bap, và hai phần cơm trộn hải sản.
40 Hari nhìn nhìn thực đơn, nhíu mày nói: “Em muốn ăn thử hết các món, mà sợ ăn không hết!” – Cho dù nay đã giàu có, Hari cũng không có thói quen bỏ mứa đồ ăn, theo quan điểm của cô, một khi đã gọi thì phải ăn cho hết.
Thể loại: Nữ Cường, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50