101 Tô Bằng phản ứng không chậm, Vô phong kiếm trong tay nâng lên, nhanh chóng đâm lên, nhánh tên kia theo Vô phong kiếm của Tô Bằng, đã bị hất khỏi quỹ đạo vốn có, từ bắn về phía mặt Tô Bằng, biến thành bay về phía không trung.
102 Kiếm đao Long Tuấn tràn ngập lực lượng, lại đầy đủ lăng liệt, mặc dù là Lăng Thiên một chọi một, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được Long Tuấn, lúc này bị ba người Tô Bằng Long Tuấn cuốn lấy, lập tức hoảng loạn lên, toàn thân sơ hở, đảo mắt khiến cho thư sinh kia thừa dịp loạn lại đâm hai kiếm!"Còn nhìn cái gì? Mau tới giúp đỡ!"Lăng Thiên bối rối nắm lấy thiết thương, càng đánh càng lui về phía sau, vừa lớn tiếng gọi vào, lúc này, chỉ nghe sau lưng hắn, vang lên một thanh âm của nữ nhân, nói:"Ngươi bình thường không phải mắt cao hơn đầu sao? Bây giờ cũng có lúc cầu đến chúng ta?"Nói chuyện, chính là nữ nhân vừa vặn chạy đến, trong tay nắm lấy cái roi đầy gai nhọn kia.
103 Từ trong đại sảnh trang chủ đi ra hai người, một là trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có một cỗ cảm giác uy nghi, đúng là tướng mạo đường đường, một người khác, toàn thân hắc y, trên mặt còn che một cái khăn đen, hai người này đồng thời đi ra.
104 Triệu Thu nãy giờ vẫn chưa ra tay bỗng nhiên như một rắn, phóng về phía Cổ Kiếm!"Triệu Thu! Không được kích động!"Thấy Triệu Thu đột nhiên phóng tới trước, Vạn Phong không khỏi hô to.
105 Thành viên tổ Long Nha kêu thảm một tiếng, thân thể chia năm xẻ bảy, bay về bốn phía!Tô Bằng cùng Triệu Thu đồng thời mở to hai mắt, Tô Bằng đã có chút phỏng đoán về chân tướng của trò chơi này, người này chết thảm như vậy, thế thì trong hiện thực.
106 Trường kiếm trên tay Cổ Kiếm, xẹt qua một đường quỹ đạo, trong quỹ đạo khi hắn xuất kiếm, vô số tàn ảnh trường kiếm bám sát lập lòe, khiến người khác không biết cái đó mới là trường kiếm chân chính, cái nào mới là tàn ảnh.
107 Hai người Tô Bằng cùng Tạ An từ chỗ đại sảnh trang chủ vượt qua hai bức tường vây, lập tức, trang đinh xung quanh đã bớt đi rất nhiều. “Tô công tử, bên này!”Tạ An khẽ gọi, Tô Bằng đi theo Tạ An, cùng nhau đi vào trong một gian kiến trúc.
108 Hai người không có sử dụng khinh công leo tường tiến vào đại sảnh trang chủ của Cổ Kiếm Sơn Trang, mà là từ biệt viện đi vòng theo cửa bên tiến vào chỗ này, hai người sau khi tiến vào xem xét thì phát hiện nơi đây đã thành cảnh tượng thây ngang khắp đồng, gần hai trăm trang đinh, không ngờ đã chết hơn bảy mươi người, số trang đinh còn lại cũng không còn ý chí chiến đấu như mới vừa rồi, nhất là sau khi phát hiện cao thủ trong trang đều trốn không còn một mống.
109 Bọn người Tô Bằng thấy, mật thất dưới mặt đất kia hẳn là ao máu, không ngờ lúc này lại hiện ra một pho tượng bằng đá đen bóng, mà gương mặt của pho tượng này thế mà lại là một khuôn mặt còn sống sờ sờ, một mặt người sinh trưởng ở trên pho tượng đá đen bóng này.
110 Tô Bằng trở lại phòng của mình, từ trong túi áo, lấy ra thẻ hội viên mà Triệu Thu đã đưa ình, trong đầu suy tư về chuyện mới vừa xảy ra. “Tổ Long Nha lại chết một nhân vật trong trò chơi.
111 "Ta liền không được, mặc dù ta không quá thích tự coi nhẹ mình, nhưng nhìn chiêu thức vừa rồi của ngươi, cũng biết không phải cùng một cấp bậc với ngươi.
112 "Ta bây giờ chẳng qua là muốn giữ mạng của mình, hơn nữa muốn tương lai có cuộc sống tốt hơn. "Triệu Thu thấy ánh mắt Tô Bằng tựa hồ muốn xuyên thấu bản thân, lắc đầu, hắn than nhẹ một tiếng, nói:"Nói ra ngươi có thể không tin, ta không có chỗ dựa gì, cũng không có bối cảnh gì, ta có, chỉ là mấy người bạn mà thôi.
113 Trong miếu đổ nát, mơ hồ lộ ra ngọn đèn, tựa hồ có bóng người chớp động, người không đủ dũng khí, có lẽ tưởng đốm lửa ma trơi, không dám tới gần. Có điều Tô Bằng cùng người thần bí kia hẹn rồi, hôm nay gặp nhau lúc này, tất nhiên biết, có thể là người thần bí kia đi tới nơi này sớm, chỉ là không biết hắn làm gì ở bên trong.
114 Tôn Nhất Kiêu không biết suy nghĩ của Tô Bằng, tiếp tục nói:"Ta vốn muốn để ngươi tru sát trang chủ Cổ Kiếm của Cổ Kiếm sơn trang, hắn cũng tham gia trong vụ hành hạ người khác đến chết kia, nhưng không ngờ trưa hôm nay ta lại nhận được tin tức Cổ Kiếm sơn trang bị người đánh lén ban đêm, Cổ Kiếm cũng chết trong trang, bị bêu đầu.
115 Tô Bằng cũng không vội vã bỏ đi, mà lại điều tra hệ thống chọn lựa của mình đơn giản xem một chút. Vài tin tức gần đây, là nhiệm vụ ám sát thống lĩnh Lư Tiếu Thiên của Hắc Thủy quân vừa mới tiếp nhận, thông báo đã hoàn thành phó bản Cổ Kiếm sơn trang, còn có.
116 Tô Bằng suy nghĩ cả buổi, trong lòng đã có tính toán, thổi tắt ngọn đèn, bản thân đi về quận Giang Ninh. Hơn nửa canh giờ, Tô Bằng đi tới ngoài thành quận Giang Ninh, cũng chưa vào thành, trực tiếp đăng xuất khỏi trò chơi ở lân cận cửa thành.
117 Suy nghĩ một lát, Tô Bằng bây giờ vẫn không nói ra chuyện hai bản ghi chú, dù sao kết thúc nhiệm vụ cũng phải đến tối nay, đến lúc đó mang ra cũng không muộn.
118 Nghe xong lời của Tô Bằng, mặt của dịch thừa trạm dịch lập tức biến thành như trái khổ qua. Dưới tình huống bình thường, loại địa phương như trạm dịch này hẳn là phải trực thuộc quốc gia, tài chính cũng là trực thuộc trung ương cấp phát, cũng không cần phải xem sắc mặt địa phương, nhưng mà vận mệnh thế giới trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi chính là rất hỗn loạn, lực khống chế của chính quyền trung ương rất yếu ớt, hoàn toàn thu không được thuế má của địa phương, nhưng các nơi lại đều cần phải có trạm dịch, cho nên tổ chức vẫn là lưu lại bảo vệ, người trả thù lao lại là cường hào khắp nơi.
119 Sau khi Tô Bằng thấy phong thư này, lập tức tinh thần chấn động. Phong thư này đúng là thứ mình phải tìm, chứng cứ Lôi Minh liên lạc với tổ chức hoặc là công hội khác, không ngờ lại thuận lợi tìm được như vậy.
120 Sau khi Lăng Tiêu Vũ báo cho Tô Bằng biết tin tức này, cũng ước định thời gian ngày mai tham gia đại tế, liền rời đi, còn lại một mình Tô Bằng. “Ngày mai không thể thiếu một trận tranh đấu.