Trêu đùa lòng vua Chương 10- End
Chương trước: Chương 09
Tiêu Cân Tiểu Ly đích thân tra khảo Phong Dịch Vân, nhưng bất luận dùng cách gì nàng vẫn không chịu thú nhận cùng Lí Văn Hú cấu kết lập mưu với Đột Quyết . Tạo áp lực gần ba ngày ba đêm, thu hoạch duy nhất chính là lấy được ám khí độc môn Bí La châm, sau khí kiểm chứng, quả nhiên đúng như dự liệu của Lí Văn Tĩnh, dấu vết trên động vật cùng dấu vết ở đuôi ngựa ba năm trước của thái tử cùng là một .
Bây giờ chỉ cần chứng minh Phong Dịch Vân là đồng bọn của Lí Văn Hú là xong, chỉ có điều làm thế nào nàng cũng không chịu cung khai, đúng là vấn đề đau đầu.
Nửa đêm, Lí Văn Tĩnh gọi Tiêu – Khang hai người cùng đến thương nghị.
“Bây giờ kế duy nhất là khiến nàng phản bội Lí Văn Hú.” Khang Trọng Lân nói.
“Khang huynh có kế hoạch gì?”
“Tính tình của Phong Dịch Vân cương liệt, từ trước đến nay lấy một trả mười, nếu muốn nàng phản bội Lí Văn Hú, trước tiên phải khiến nàng nghĩ Lí Văn Hú phản bội nàng. “
Tiêu Cân Tiểu Ly còn chưa hiểu rõ “Ý của Khang huynh là…”
“Ta có một kế có thể khiến Phong Dịch Vân lên án hành vi của Lí Văn Hú.”
“Mau nói nghe một chút!” Lí Văn Tĩnh vui vẻ nói.
“Kế này thì phải làm phiền vương gia đích thân ra tay mới được .”
“Bổn vương sao? Đó là kế gì?”
Khang Trọng Lân cười thần bí, chậm rãi nói “Mỹ nam kế lẫn khổ nhục kế!” *PD: nhan sắc của Tĩnh ca cũng bị lên sấn khấu (*_*), Đình Đình: hô hô, Phù nhi nói đúng na~, rốt cục cũng có ngày ca phải dùng mỹ nam kế ;))….*
Đêm tối, trăng mờ gió cao, bốn phương tĩnh lặng quỷ dị vô cùng. Phong Dịch Vân bị giam trong đại lao vương phủ hai chân hai tay đều bị khóa sắt khóa lại, kinh nghiệm nhiều năm giang hồ giúp nàng cảm nhận được sự bất bình thường trong không khí, nàng cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Thị vệ canh gác đi qua đi lại tuần tra, vô cùng nghiêm túc. Đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng quát tháo “Cháy, cháy!”
Trong nháy mắt khắp nơi nháo loạn, xôn xao, Phong Dịch Vân đưa mắt nhìn ánh lửa xa xa. Vô duyên vô cớ bị cháy thật sự không bình thường, chẳng lẽ có người xâm nhập vương phủ?
Phút chốc, nàng thấy một đám hắc ý nhân che mặt xông vào đại lao, giao đấu kịch liệt với thị vệ, sau khi giết chết tất cả thị vệ, một tên hắc y nhân trong đám lấy chìa khóa ra đi về phía nàng.
Phong Dịch Vân nửa tin nửa ngờ hỏi đám người đó “Các ngươi là người của Nhị vương gia phái tới cứu ta?”
Hắc y nhân không trả lời nàng, sau khi mở cửa đại lao mới nhỏ giọng nói “Đi thôi, Nhị vương gia đang chờ ngươi.”
Những người này rất lạ, có chút kỳ quái, tuy rằng tới cứu nàng, nhưng ánh mắt không chút thân mật, càng làm cho nàng thêm phần nghi ngờ.
Phía sau truyền đến sát khí, nàng nhanh chóng né qua một bên, cũng may đao họ phóng ra chỉ làm đứt một sợi tóc của nàng.
“Các ngươi là ai? Vì sao giết ta?”
“Giết ngươi không cần đáp án.” Tất cả hắc y nhân đều đồng loạt chém tới.
Phong Dịch Vân khó khăn né tránh. Nếu Lí Văn Tĩnh muốn giết nàng cũng không cần phí sức như vậy, chẳng lẽ thật sự do Nhị vương gia muốn giết nàng diệt khẩu?
“Là Lí Văn Hú phái các ngươi tới giết ta đúng không?” Nàng rống lớn.
Một tên hắc y nhân trong đó cười như điên cuồng nói “Muốn trách thì trách ngươi làm nhiệm vụ thất bại, nguy hiểm đến tiền đồ địa vị của Nhị vương gia, chi bằng lấy cái chết tạ tội đi! “
Tất cả liều mình xông lên đuổi giết nàng, Phong Dịch Vân đánh trả, chỉ có điều do tay chân bị thương và bị khóa sắt trói chặt lâu ngày khó có thể vận động linh hoạt, dần dần quả bất địch chúng* rơi xuống thế hạ phong, mệnh ở sớm tối. (*số ít không thắng được số đông )
Sau đó Lí Văn Tĩnh đột nhiên xuất hiện, tham gia trận đấu này, hắc y nhân thấy tình hình thay đổi, quyết định nhanh chóng kết thúc, phóng ra phi đao về phía ngực của Phong Dịch Vân, tình thế lúc này có thể nói là mành chỉ treo chuông, Lí Văn Tĩnh thấy vậy lấy thân đỡ giúp nàng một đao.
Phong Dịch Vân ngây dại!
Sau khi cả đám hắc y nhân bị khống chế, Tiêu Cân Tiểu Ly vừa lúc đuổi kịp, nhìn thấy vương gia bị thương không khỏi chấn động, kinh hoàng nói “Vương gia, sao lại như vậy? Sao ngài lại bị thương? Người đâu!”
Lí Văn Tĩnh phất tay ngăn lại, cố gắng chịu đau trầm tĩnh ra lệnh “ Trước tiên đem đám thích khách giam lại từ từ tra khảo, sau đó đem Phong cô nương đến một nơi bí mật, có lẽ còn thích khách, cần phải cẩn thận đề phòng.”
Đột nhiên, cả đám hắc y nhân toàn thân run rẩy không hiểu sao lại ngã hết xuống đất.
Tiêu Cân Tiểu Ly kiểm xem xét hơi thở của bọn họ, nói “Nguy rồi! Vương gia, bọn họ đã tự sát.”
“Cái gì? Xem có thể cứu được họ không…” Nói được một nửa, Lí Văn Tĩnh để lộ vẻ mặt thống khổ, máu ở vết thương chảy ra như nước.
Nhìn cánh tay Lí Văn Tĩnh đầy máu tươi, Phong Dịch Vân vốn đang ngây ngốc lấy lại tinh thần, trong đầu chỉ có một ý niệm — Lí Văn Tĩnh không màng tính mạng cứu nàng !
“Vương gia, hãy để đại phu đến băng bó vết thương, ngài bị thương rất nặng !” Tiêu Cân Tiểu Ly thúc giục .
“Không có việc gì, vết thương nhỏ này thì có sao, trước tiên ngươi đi điều tra coi còn thích khách khác không. “
“Vương gia! Mong ngài băng bó vết thương trước.” Phong Dịch Vân đột nhiên mở miệng, làm ai cũng đồng loạt nhìn nàng.
Phong Dịch Vân lúc này quỳ xuống chắp tay “Được vương gia xả thân cứu giúp, Ngọc Diện Hồ vô cùng cảm kích, để báo đáp ân cứu mạng của vương gia, ta nguyện ý khai ra chứng cứ phạm tội của Lí Văn Hú ba năm trước mưu hại hoàng thái tử.”
“Ngươi nói thật sao?”
“Ta là người ngoài đại mạc *sa mạc rộng lớn, hình như ngoài mông cổ đó * coi trọng chữ tín, nếu đã hứa tuyệt đối không thay đổi, Lí Văn Hú đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa.”
“Thật tốt quá! Nếu được Phong cô nương giúp đỡ, giúp ta định tội tên tiểu nhân đê tiện Lí Văn Hú , bổn vương cảm kích vô cùng .” Nâng nàng đang quỳ dưới đất dậy, đôi mắt Lí Văn Tĩnh sáng ngời có thần, đôi mắt đẹp mang theo ý cười dễ dàng giữ chặt ánh mắt của nàng .
“Vương gia. . . . . .” Bị Lí Văn Tĩnh nhìn thẳng như vậy, trái tim nàng chợt rung động, e lệ cúi đầu.
[Đình Đình: *tung hoa* anh Tĩnh đã thành công *(^-^)* ]
Tiết mục được diễn đến đây, Tiêu Cân Tiểu Ly bắt đầu nhịn không được. Hắn dù sao cũng là vũ phu, đoạn chém giết đánh nhau hắn có thể diễn rất thật, nhưng cái loại tình cảm thân mật kiểu này thật làm cho hắn nổi da gà, thế là hắn nhanh chóng viện cớ thoái thác, đến khi trở lại Nghị Sự Các, cuối cùng nhịn không được cười lớn .
“Tiêu huynh, sự tình tiến hành thuận lợi không?” Khang Trọng Lân chờ không kịp hỏi .
“Rất rất thuận lợi.” Hắn cười đến thở không nổi .
“Có gì buồn cười sao?” Khang Trọng Lân tò mò hỏi .
“Ta, ta là rất bội phục Vương gia ! Diễn xuất buồn nôn như vậy mà cũng diễn được, làm ta…” Tiếp đó hắn nói không nổi nữa, bởi vị cười hăng quá thiếu chút nữa trật khớp cằm.
Thật sự vui như vậy sao? Nhìn Tiêu Cân Tiểu Ly cười vui như vậy, Khang Trọng Lân thực tiếc không có cơ hội chứng kiến tận mắt .
Sau đó, mọi việc chuận bị thỏa đáng hết thảy, Lí Văn Tĩnh đích thân vào triều diện thánh, tố giác hành vi mưu hại thái tử ba năm trước của Lí Văn Hú, sau khi bày ra tất cả chứng cứ phạm tội, ngoại trừ vật chứng, đương nhiên quan trọng nhất chính là khẩu cung của Phong Dịch Vân cùng thủ dụ tự tay viết và tín vật liên lạc nàng liên lạc với Lí Văn Hú, bằng chứng vững như núi khiến Lí Văn Hú hết đường chối cãi.
Hoàng Thượng kinh hãi lẫn giận dữ, không ngờ hoàng nhi của mình lại dám giết hoàng huynh phạm tội tày trời như thế. Đứa con đại nghịch bất đạo này, cho dù đau lòng, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, thiên tử phạm pháp cũng đồng tội như thư dân. Lão hoàng thương ngã trên long ỷ, nghẹn ngào ra lệnh đem Lí Văn Hú nhốt vào thiên lao, ba ngày sau xử trảm.
Án mạng ly kỳ Hoàng thái tử bị rớt xuống vực cuối cùng tra ra manh mối, tất cả những người liên quan tham dự âm mưu này đều chờ đền tội, sự tình đến đây kết thúc.
Sự thương yêu của Lí Văn Tĩnh dành cho Liễu Ngâm Nguyệt, giống như nước sông lớn cuồn cuộn vây lấy nàng . Che chở, cưng chiều nàng, thề trọn đời trọn kiếp chỉ có mình nàng, tuyệt đối không nạp thêm thiếp, nàng còn gì để nghi ngại ?
Những ngày tháng không sầu không lo như vậy chỉ sợ thần tiên trên trời đều phải ghen tị.
“Ngâm Nguyệt.” Lí Văn Tĩnh ôm nàng từ phía sau .
“Hôm nay Vương gia về sớm vậy? “
Từ khi điều tra xong cái chết của thái tử, Lí Văn Tĩnh không còn giả bộ phong lưu không màng chính sự nữa. Bây giờ ngày nào hắn cũng vào triều, hơn nữa còn được hoàng thượng tín nhiệm, bởi vậy mỗi ngày bận rộn chính vụ, có khi đêm mới trở về phủ.
“Hôm nay may mắn được rãnh rỗi, nhìn xem ta dẫn theo ai đến chơi với nàng?”
Liễu Ngâm Nguyệt xoay người thăm dò, kinh ngạc hô to.”Thiến Nhân!” Nàng cao hứng đón tiếp.
“Đại tẩu, Thiến Nhân xin hành lễ .”
“Cái gì? Đại tẩu? Sao muội lại gọi tỷ như vậy?” Nàng nghi hoặc nhìn trượng phu.
Lí Văn Tĩnh cười tươi nói với nàng “Thiến Nhân là nghĩa muội của ta.”
“Nghĩa muội?” Nàng trừng to mắt, ngoài ý muốn vừa mừng vừa sợ “Sao không sớm nói cho ta biết? Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, lại thành tỷ….cái gì? Khoang! Nàng là nghĩa muội của chàng, vậy lúc thi văn yến. . . . . .”
Liễu Ngâm Nguyệt bừng tỉnh hiểu rõ.”Thì ra hai người….Ai ya! Thì ra là vậy, thảo nào chàng biết dung mạo thật sự của ta, thật là, hai người hợp nhau khi dễ ta!” Nàng bĩu môi đánh trượng phu.
“Oan uổng nha! Đại tẩu, là đại ca ra lệnh uội làm vậy!” Nàng làm ra vẻ vô tội kháng nghị. Lí Văn Tĩnh thì thương yêu ôm Ngâm Nguyệt.
“Nếu không làm như vậy, ta sao có thể thành công tìm phương hỏi “liễu”*? “
(* Ý ở đây là chơi chữ, có câu tục ngữ “tìm phương hỏi liễu” có ý nói những chàng trai tìm mấy cô gái nhân gian mua vui hoặc tìm ý trung nhân mà chữ liễu đây cũng chỉ Ngâm Nguyệt )
Nàng liếc hắn một cái “Chàng nói có lý!”
“Tốt lắm, tỷ muội hai người lâu rồi chưa gặp, chắc có nhiều chuyện để tâm sự lắm, ta về thư phòng trước, lát nữa dùng bữa cùng mọi người.”
Sau khi hôn vợ yêu một cái, Lí Văn Tĩnh đi về hậu viện. Liễu Ngâm Nguyệt kéo thì Tô Thiến Nhân vào phòng khách ngồi , sai người rót trà mang bánh ra.
Tô Thiến Nhân thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói ra mục đích chủ yếu khi đến thăm Ngâm Nguyệt .
“Đại tẩu, trong lòng Thiến Nhân có một chuyện quan tâm, hôm nay đặc biệt tới tìm tỷ để thương lượng.”
“Vậy sao? Chuyện gì?” Miệng Liễu Ngâm Nguyệt khẽ uống một ngụm trà xanh.
“Có tin tức gì của Lâm công tử chưa?”
“Lâm công tử? Là ai vậy?”
“Chính là vị công tử đã cứu muội khỏi Đỗ Quan Bác, là ý trung nhân của muội đó! “
Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong khiến trà sặc lên cổ họng, ho khụ khụ mấy cái, mặt mày đỏ bừng .
“Đại tẩu, tỷ không sao chứ?” Nàng vội vàng vỗ vỗ lưng của Ngâm Nguyệt .
“Không có việc gì, không có việc gì!” Trời ơi! Nàng đã sớm đem chuyện này quên từ thuở nào. Mấy ngày nay nhàn nhã quá, nên trí nhớ cũng giảm sút.
“Đại tẩu, còn việc Lâm công tử.. . . . . .”
“Yên tâm, cứ giao cho ta!” Nàng vỗ ngực, trợn mắt thật to nhìn Tô Thiến Nhân. [Đình Đình: chị là chị mở to mắt nói dối đó =)) ]
Tô Thiến Nhân thẹn thùng cúi đầu, vui sướng chờ mong ngày gặp lại Lâm công tử. Mà Liễu Ngâm Nguyệt cũng rất cao hứng rốt cục bản thân cũng có cơ hội kết hợp cho đôi trai tài gái sắc là đệ đệ cùng Thiến Nhân thành giai ngẫu .
Nàng không hề lo lắng chút nào, cho dù sau này Thiến Nhân phát hiện ý trung nhân mà mình ngày đêm mong nhớ thì ra là nàng cải trang, cũng không có gì, bởi nàng tin tưởng đó là chuyện xảy ra sau khi Thiến Nhân và đệ đệ thành thân.
Huống hồ, Thiến Nhân còn tính kế để nàng trở thành thê tử của Lí Văn Tĩnh, nàng làm vậy chỉ coi như ăn miếng trả miếng, đem nàng ấy làm mai thành “đệ muội” của mình còn chưa đủ đâu!
******
Lúc đi ngủ, Liễu Ngâm Nguyệt nằm trên giường vắt óc suy nghĩ nên làm thế nào để tạo cơ hội cho Thiến Nhân cùng đệ đệ gặp nhau, nên có chút xuất thần, lúc thì nhíu mày, khi thì cười ngây ngô, làm cho trượng phu si mê nhìn, nàng cũng không thèm chú ý.
“Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì?” Nàng cười rất thần bí.
Lí Văn Tĩnh ép nàng vào- sát thành giường, giọng điệu tràn ngập mùi giấm chua “Đã ở trên giường, thì nàng chỉ có thể nghĩ đến bổn vương!”
“Dạ, Vương gia!” Nàng kiều mỵ nhỏ giọng nói “ Ta chỉ là đang suy nghĩ làm sao tìm vị hôn phu tốt cho Thiên Nhân, nàng mạo mỹ tài hoa như vậy, nhất định có rất nhiều vương tôn công tử để ý.”
“Nàng có quỷ kế gì?” Hắn thấy mắt nàng lóe lên những tia sáng, đã từng thử qua trí tuệ của ái phi, hắn tin tưởng trong lòng nàng đã có chủ ý.
“Đem Thiến Nhân gả cho đệ đệ của ta thế nào?”
“Nàng ấy không phải đã có ý trung nhân sao? “
“Vị ý trung nhân kia sẽ không bao giờ xuất hiện .”
“Sao nàng khẳng định như thế?”
“Bởi vì ý trung nhân của nàng là ta.” Liễu Ngâm Nguyệt đem ngọn nguồn sự tình hôm đó nói ra hết từ đầu đến cuối .
“Nàng lại cải nam trang?” Hắn nhíu mày, không ngờ thê tử có hành động kinh người như thế.
“Như thế nào? Không được sao? Nếu ta không cải nam trang, thì sẽ không tới kỹ viện, cũng sẽ không bị chàng đoạt tấm thân xử nữ, đương nhiên lại càng không thể ——”
“Làm phi tử của ta.” Hắn tiếp lời, đưa tay để nàng gối đầu, hai người thâm tình nhìn nhau cười.
Giọng điệu của nàng trở nên mềm mại “Làm thê tử của chàng, ta cảm thấy thật may mắn, để ta gặp được một người chồng thương ta như thế .”
“Ta cũng may mắn làm sao, giữa biển người mờ mịt, tìm được một bạc đầu giai lão*.” ( sống với nhau đến già )
“Còn nguyện quân tâm *lòng chàng, lòng vua* giống như lòng ta.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Nhất định không phụ tình này.” Hắn kiên định hứa hẹn .
Hai người người yêu sâu đậm lòng say thần mê quấn lấy nhau cả đời, hạnh phúc này thật giống như vì sao tỏa sáng giữa màn đêm.
Chính văn kết thúc
“Tỷ tỷ! Việc này ngàn vạn lần không được, muốn đệ đi lừa dối cô nương người ta, còn thể thống gì?” Liễu thiếu gia Liễu Hiền Lễ anh tuấn nhã nhặn, thẳng thừng từ chối tỷ tỷ .
“Sao lại không được? Đâu có kêu ngươi đi giết người phóng hỏa, làm gì phải khẩn trương như vậy?” Tướng mạo đệ đệ tuy khôi ngô bất phàm, nhưng vì quá tuân thủ lễ giáo, nên cho đến bây giờ cũng chưa thấy đệ đệ đi theo đuổi thiên kim nhà người ta, thật sự uổng cho dung mạo anh tuấn kia.
“Muốn đệ đi lừa cô nương người ta, nói quen với ý trung nhân của nàng? Thật hoang đường !”
“Bây giờ tỷ là Tam vương phi, đệ dám cãi lời?”
“Cho dù tỷ là hoàng hậu cũng vậy, việc thiếu đạo đức này, đệ đường đường là Liễu Hiền Lễ làm không được, không cãi với tỷ nữa, đệ còn phải giúp cha viết luận văn.” Hắn xoay người bước nhanh mà đi, muốn tránh tỷ tỷ càng xa càng tốt.
Đến chỗ quẹo của hành lang, vì đi với tốc độ quá nhanh, Liễu Hiền Lễ không cẩn thận đụng trúng một thân hình mềm mại. Thấy người mình đụng phải sắp ngã xuống đất, hắn vội vàng đỡ lấy, đối phương cứ như vậy thuận thế ngã vào lòng hắn.
Bởi vì chờ trong phòng khách lâu quá, thế là Tô Thiến Nhân tự thân vận động ra ngoài tìm đại tẩu, không ngờ đi đến chỗ quẹo ở hành lang lại bị đụng ngã. Nàng có chút kinh hoảng ngẩng đầu nhìn đối phương, thời gian giống như ngừng lại, một loại rung động kỳ diệu không hiểu sao lại dâng lên trong lòng hai người.
Liễu Hiền Lễ lần đầu nhìn thấy Tô Thiên Nhân thanh lệ thoát tục, hắn ngạc nhiên không nói gì một lúc lâu, thậm chí còn quên buông nàng ra. Đột nhiên bị một đôi mắt tuấn tú chính trực nhìn chằm chằm, Tô Thiến Nhân cũng quên mất mình đang bị một nam tử xa lạ ôm lấy, chỉ biết ngây ngốc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy kia, nam nhân này sao lại có một ánh mắt khiến nàng có một cảm giác mê người không nói nên lời thế này….
Liễu Ngâm Nguyệt thở hồng hộc đuổi tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi buồn cười, không ngờ hai người lại gặp mặt như vậy , báo hại nàng thuyết phục gần nửa ngày, thì ra không cần Liễu Ngâm Nguyệt lo lắng giới thiệu, trái tim của đệ đệ đã sớm bị Tô Thiên Nhân lấy mất.
Vì muốn tạo cơ hội gặp mặt với Tố Thiên Nhân, Liễu Hiền Lễ đành thân bất do kỷ* nghe lời Liễu Ngâm Nguyệt phải nói dối, trờ thành bạn bè của tên Lâm công tử nào đấy không tồn tại, lại còn bắt đầu giúp Tô Thiến Nhân truyền thư. (* không thể làm theo ý mình )
“Đệ ngốc sao? Sao lại giúp nàng đưa thư! Tỷ là muốn đệ theo đuổi nàng, chứ không phải thành người đưa tin nha!” Liễu Ngâm Nguyệt trừng mắt mắng hắn.
Liễu Hiền Lễ cười khổ “Đệ không đành lòng làm Tô cô nương thất vọng thôi….Ai ngờ sự tình càng ngày càng gay go, mong tỷ tỷ giúp đệ!”
“Lần này lại có chuyện gì nữa?”
“Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng nói muốn đích thân đi gặp Lâm công tử một lần.”
“Đệ đồng ý rồi?” Liễu Ngâm Nguyệt trừng to mắt.
Liễu Hiền Lễ chột dạ gật đầu.
“Đệ!” Nàng thật bị đệ đệ này chọc tức chết mà. “Đệ đừng nói là tỷ phải cải nam trang? “
“Đệ đang có ý này.”
“Ngu ngốc! Đệ là đồ ngốc nhất thế gian! Không thèm để ý tới đệ nữa !”
“Tỷ ——”
toàn văn hoàn.
~~
Lời cuối sách
Viết tiểu thuyết cổ đại, với tôi mà nói là một hương vị mới, thời gian bỏ ra so với tiểu thuyết hiện đại nhiều hơn, nhưng sau khi hoàn thành, sự vui sướng cũng nhiều hơn so với tiểu thuyết hiện đại.
Bối cảnh cổ đại miêu tả tình cảm của nam nữ, phương diện từ ngữ khiến tôi tốn không ít thời gian, nhưng cũng từ đó học hỏi được rất nhiều, cho dù đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn cảm thấy chưa được hoàn thiện cho lắm.
Tóm lại, tôi rất vui vẻ khi hoàn thành tác phẩm này!
Kết cấu của tiểu thuyết, vấn đề gặp phải chính là tên tác phẩm, giống như lần này, Mạc Nhan tôi thật hao tổn tâm trí muốn chạy trốn, bởi vì tôi có thói quen viết truyện xong mới đặt tên, cuối cùng lúc nào cũng không nghĩ ra được cái gì hay ho, chỉ có thể chờ mong cơ trí của tiểu thư Lâm Bạch là người biên tập.
Lúc này bối cảnh của tiểu thuyết cũng thay đổi, nên đặt tên là gì? Một buổi tối tôi ngồi cố gắng suy nghĩ, đáp án là —— không nghĩ được gì hết !
Đành phải nhanh chóng gọi điện cho bạn trai, mong anh ấy giúp tôi nghĩ, ai ngờ lại không được chút nào, lúc tìm anh ấy, tất cả tên anh ấy nghĩ ra được đều khiến người ta không biết khóc hay cười, cái gì mà “Đại Đường tiếu ký”, “Tình ký Đại Đường”! Mà đáng giận chính là, lại còn có cái tên “Đại đường“cái chết của ngựa” thời Đại đường ”, thật muốn giết người mà !
Xem xong tiểu thuyết cổ đại của Mạc Nhan, mọi người có bình luận gì? Cho dù là tốt hay không tốt, Mạc Nhan luôn hoan nghênh đọc giả gửi thư phê bình chỉ dạy, như thế mới có thể hiểu hết nội dung mọi người mong muốn nhất! Xem tiểu thuyết có người ủng hộ mới có ý tưởng, bằng không liền mất đi ý nghĩa của sự giải trí thanh nhã, không phải sao?
ĐĐ: Hắc hắc…bộ này là bộ hoàn đầu tiên ở nhà ta ~~ *bắt chước Phù nhi tung bông* chậc 2 anh chị cứ như mèo vs chuột á, đuổi tới đuổi lui giống y như tom & jerry , hô hô ~~
PD: Cuối cùng chúng ta đi đến chữ hoàn, *tung hoa*, chứng kiến tình yêu thật đẹp và cảm động của anh Tĩnh và chị Nguyệt, thật không muốn chia tay cặp đôi này. Cám ơn các tình yêu đã theo dõi và ủng hộ. *ôm mỗi người một cái*
Cảm nhận ( Đình Đình ) : Chậc , ta không nhớ là edit trn mấy tháng rồi nữa ^^ cơ mà bộ này có lẽ tốc độ khá nhanh nhỉ ^^ Bản thân ta thì thấy trn ngắn quá, chỉ có 10c , chưa khai triển dc nội dung nhìu, khó mà để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng vẫn là 1 bộ hay *trn nhà ta phải khen 1 tí, hehe* Nhất là ta rất vui, vì khi edit trn này, ta quen được thêm nhìu reader vô cùng đáng yêu, như nàng kitty kiều vân, nhu mụi, kiss & kill, và mấy tình yêu dễ thương khác nữa ^^ Nói chung là quen biết các nàng ta rất vui, đặc biệt ta thấy reader nhà mình dễ thương lắm nha, ai t cũng bình luận trn, có đề tài để tám, bản thân ta thì không đòi hỏi t nhiều hay ít đâu, ta thích nhất là những t chia sẻ cảm xúc như thế a, ^^ mỗi cái t như vậy là lại có cơ hội giao lưu và làm quen vs các tình yêu, thêm nữa cảm thấy dc động viên nên làm việc cũng năng suất hơn được 1 tí ^^ Nói chung là vô cùng cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ và động viện ta nhé *hun các nàng 10 cái* hắc hắc, xin hết a ~~ *cúi đầu*