Trêu đùa lòng vua Chương 02
Chương trước: Chương 01
Đại Đường bốn bể an cư, sau khi thịnh thế thái bình Trinh Quán truyền ngôi, Huyền Tông kế vị, tiếp tục duy trì cảnh tượng giàu có yên ổn của nhân gian, tái sang Khai Nguyên chi trì.
Hoàng đế vốn có có bốn tử năm nữ, bốn đứa con không có cùng mẫu thân, con trai trưởng là do hoàng hậu sinh ra, ba người còn lại là con của các hoàng phi khác nhau, tên là Lý Văn Lộc, Lý Văn Hú và Lý Văn Tĩnh. Theo truyền thống nên lập con trưởng làm thái tử, ba người hoàng tử còn lại người là Đại vương gia, Nhị vương gia, và Tam vương gia. Thái tử vốn tuổi trẻ cường tráng, ai ngờ ba năm trước đi săn bắt thú, do không cẩn thận rơi xuống đáy vực bất hạnh qua đời, hoàng đế tuy tuổi tác đã cao nhưng cho đến nay vẫn chưa lậY thái tử nữa.
Trong tẩm cung, lão hoàng đế chán nản thở dài.
Quý phi hầu hạ một bên quan tâm hỏi: “Hoàng Thượng, vì sao ngài lại thở dài?”
“Trẫm tuổi tác đã cao, lập thái tử là việc cấp bách, nhưng cho đến bây giờ, trẫm vẫn chưa có chủ ý gì cả.”
“Ba vị hoàng tử, Hoàng Thượng không chọn ai sao?”
” Vì ngôi vị kia, chính là gần đây lại đồn đãi hoàng thái tử trong lúc đó tranh quyền đoạt lợi, vi muốn đoạt ngôi thái tử, công kích lẫn nhau, khiến trẫm cảm thấy thực phiền.”
“Người ta nói lớn nhỏ có thứ tự, sao Hoàng Thượng không lập đại hoàng tử?”
Hoàng Thượng bất đắc dĩ lắc đầu “Đại hoàng tử tính cách yếu đuối, việc quốc gia đại sự lại cần nhân tài quả quyết dũng cảm. Mà nhị hoàng tử…chỉ được cái miệng, nói như rồng leo, làm như mèo mửa*, lại quá đa nghi, không phải là một minh quân.”
(*ý nguyên câu là nói thì hay mà làm thì dở )
Quý phi có chút trầm tư, sau đó đề nghị “Nói đến quả quyết dũng cảm, không phải chính là tam hoàng tử sao? “
Nói tới tam hoàng tử, hoàng đế lại thở dài một tiếng.
“Trẫm vốn là cũng nghĩ tới Tĩnh nhi, nhưng nó trầm mê nữ sắc, không màng chính sự, thật làm trẫm thất vọng.”
Quý phi cười khẽ nói: “Từ xưa đến nay, có anh hùng nào qua được ải mỹ nhân? Cho dù là nhân sĩ võ lâm, hay tài tử trạng nguyên, có ai từ chối mỹ nhân đâu! Nếu không thì tam cung lục diện vì ai mà xây dựng?”
“Ái phi như thế nào thành ra giễu cợt trẫm?”
“Nô tì không dám, nô tì chỉ là muốn nhắc nhở Hoàng Thượng, nam nhân thích mỹ nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, tam hoàng tử cũng chưa đến nỗi không có thuốc chữa.”
(*lẽ tất nhiên, không có gì phải bàn cãi )
“Nhưng nó cứ suốt ngày taầm mê nữ sắc, nghe người trong cung nói, gần đây nó cư nhiên lại đến dân gian tìm hoa hỏi liễu, thật sự không ra thể thống gì.”
Quý phi lại không cho là đúng “Tìm hoa hỏi liễu, tiên hoàng cũng không phải là chưa làm qua, nhưng cũng đâu ảnh hưởng gì. Cho dù người khác đồn đãi tam hoàng tử taầm mê nữ sắc, nhưng hắn đến nay cũng chưa thành gia thất, lại chưa có thê thiếp gì, nói tới các hoàng tử khác thê thiếp thành đàn, nói hắn “trầm mê” hình như có hơi quá lời.”
Hoàng Thượng đưa tay lên chòm râu đã hoa râm, vuốt cằm suy nghĩ: “Ái phi nói cũng có lý .”
Quý phi cười ảm tạm “Theo nô tỳ thấy, hắn như vậy chính là do tính ham chơi chưa ổn định, còn chưa có nữ tử trong lòng, nếu tìm được hồng nhan tri kỷ, chắc chắn sẽ tu tâm dưỡng tính, nghĩ đến việc lớn.”
“Ái phi có cao kiến gì?”
“Nô tì đề nghị, Hoàng Thượng nên chọn một phi tử tài mạo song toàn cho tam hoàng tử, để nàng ở tạm trong cung một tháng, sau đó cùng tam hoàng từ sáng chiều ở chung, tin tưởng một tài nữ thông tuệ, chắc chắn sẽ có thể chiếm lấy trái tim của tam hoàng tử.”
Hoàng Thượng gật đầu vừa lòng: “Biện pháp này thật tốt, vậy làm theo ý ái phi, ái phi đúng là cơ trí hơn người, có thể giúp được cho trẫm rất nhiều.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng khích lệ.” Phi tần mỉm cười ôn nhu dựa sát vào ngực Hoàng Thượng.
******
Trong Yhủ Thượng Thư, Liễu phu nhân nhận trà trong tay nha hoàn uống một hớp, khí chất đoan trang hiền thục, rất có dáng vẻ phong phạm của một phu nhân danh môn. Tuy rằng năm nay đã bốn mươi, nhưng khuôn mặt cũng không có bao nhiêu dấu vết của thời gian, phong tư yểu điệu thêm phần phân ổn trọng, uy nghi.
Hạ nhân hay nha hoàn trong phủ ai nấy đều rất có phép tắc, bởi vì bà luôn có cách trị gia, bởi vậy vài năm nay tiếng thơm về tài trị gia của Liễu phu nhân được rất nhiều người biết đến.
Đặt chén trà xuống, Liễu phu nhân ôn hòa uy nghiêm hỏi Tiếu Nhân “Tiệc hoa sen lúc trước, tiểu thư có tham gia phải không? “
“Đúng vậy, phu nhân.” Tiểu Nhân cung kính trả lời.
“Vậy ngươi thấy, mọi người đánh giá tiểu thư thế nào?”
“Tốt lắm a! Mọi người ai nấy đều ca ngợi dung mạo của tiểu thư.”
“Hả? Thật sao? Vậy biểu hiện của tiểu thư thế nào?”
“Tiểu thư cử chỉ tao nhã đoan trang, người ta ai cũng nói tiểu thư rất có phong phạm hiền lương thục đức của Phu nhân lúc trẻ, còn khen không hổ là thiên kim của Phu nhân!” Nàng sớm đã được tiểu thư dạy trước lý do thoái thác.
Những lời ngọt ngào của nàng, dễ dàng đánh trúng tâm ý của Liễu phu nhân, khiến bà gật đầu vừa lòng.
“Ta chỉ có một nữ nhi dĩ nhiên phải dạy dỗ bây giờ, nếu không sau này về nhà chồng, làm sao làm tốt bổn phận? Là nữ nhân, hy vọng cuối cùng nó có thể học thật tốt quy củ, hầu hạ cha mẹ chồng, giúp phu quân nối dõi tông đường, trở thành một thê tử hoàn mỹ hiền tuệ, chính là bổn phận của nữ nhân, các ngươi nói có đúng không?”
Các nha hoàn ai cũng đồng thanh đáp “Phu nhân dạy rất đúng!”
Liễu phu nhân vuốt cằm mỉm cười, bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, bà lại hỏi: “Nếu tất cả mọi người đều cho rằng Nguyệt nhi xinh đẹp hiền lành, tại sao đến bây giờ còn chưa có ai đến dạm hỏi?”
“Chuyện này…có lẽ không sớm như vậy…Cũng có lẽ là do có rất nhiều tiểu thư tham dự yến tiệc hoa sen, mỗi người trời sinh một vẻ, tài hoa dao dạt, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, cho nên cạnh tranh rất kịch liệt.”
“Bậy bạ! Có phải chiến đấu đâu, cái gì mà cạnh tranh?” Liễu phu nhân nhướng mày phản bác.
Tiểu Nhân thất thổ líu lưỡi, liền ngậm miệng không dám nhiều lời.
“Hết chuyện của ngươi, ngươi lui xuống hầu hạ tiểu thư đi.”
“Dạ”
Tiểu Nhân cúi người hành lễ sau đó rời khỏi phòng. Bước ra khỏi cửa, nàng mới âm thầm thở phào, nếu cứ như vậy, một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ bị tiểu thư hại chết! Sau đó nàng nhanh chóng xoay người đi về phía khuê phòng của tiểu thư – bước vào Thúy Lâm Viện .
Bởi vì suy tư quá mức, ở chổ rẽ của hành lang, Tiểu Nhân có chút không để ý, bỗng đụng phải một bờ ngực to lớn.
Thấy rõ người vừa đụng phải, hai má Tiếu Nhân đỏ hồng, khom người nói “Á, thiếu gia, xin ngài tha lỗi nô tỳ thất lễ!”
Liễu thiếu gia, cũng chính là đệ đệ Liễu Hiền Lễ của Liễu Ngâm Nguyệt, tuấn nhan nhã nhặn lúc nào cũng tươi cười ôn hòa, hắn hỏi “Tiểu Nhân, có chuyện gì sao ngươi kích động dữ vậy? Có ai khi dễ ngươi sao? “
“Đa tạ thiếu gia quan tâm, Tiểu Nhân không có việc gì.” Hai má nàng vẫn đỏ hồng, Liễu thiếu gia chính là mỹ nam tử mà tất cả các tỳ nữ đều ái mộ, đương nhiên nàng cũng không ngoại lệ.
“Nhìn ngươi gấp gáp, ngươi đi đâu vậy?”
“Nô tỳ đang định quay về chỗ của tiểu thư.”
“Ta cũng muốn tìm tỷ tỷ, vậy đi chung đi.”
“Phải”
Hai người cùng đi vào Thúy Lâm Viện, liền thấy Liễu Ngâm Nguyệt mặc y phục nữ nhi đang ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh ao sen đọc thơ, nàng một tay cầm tập thơ, một tay tinh nghịch đùa giỡn nước ở trong ao, cảnh tượng tựa như một bức tranh , mà nhân vật trong tranh phải nói là xinh đẹp, tao nhã tựa thiên tiên.
Liễu Hiền Lễ lập tức ngẫu hứng đối vế trên, thong dong ngâm: “Trì bạn nổi trên mặt nước một phù dung, kinh vi thiên nhân thắng thủy liên. (* Đại ý là trên mặt nước trong dao trì hiện lên đóa phù dung, khiến người mê mẩn còn hơn hoa sen trong nước )”
Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong, lập tức ngâm luôn vế dưới “”Xuân phong quất vào mặt nhập thấm lạnh, tự tại cuộc sống an nhàn thi đấu thần tiên ( * Đại ý là gió xuân thổi vào mặt thấm lạnh , cuộc sống tự do an nhàn hơn cả thần tiên ).”
“Ha ha ha! Khá lắm tự tại cuộc sống an nhàn thi đấu thần tiên!” Hắn vỗ tay taầm trồ khen ngợi.
Liễu Ngâm Nguyệt thướt tha đứng dậy, vui sướng kêu: “Đệ đệ, sao lại rãnh rỗi đến đây vậy? Đệ không phải là theo cha vào cung học tập sao?”
“Đi, nhưng hôm nay Hoàng Thượng có việc triệu kiến quần thần, nên cha bảo ta về trước .”
“Còn mấy ca ca?”
“Trên đường về đã ghé vào tửu quán uống rượu mua vui rồi.”
“Sao đệ không đi theo?”
“Tỷ cũng biết đệ xưa nay không thích vậy mà.”
Liễu Ngâm Nguyệt gật đầu vừa lòng. Nam nhân trong nhà, nàng coi trọng tiểu đệ đệ này nhất, hắn không giống mấy ca ca khác cả ngày phong hoa tuyết nguyệt, đệ đệ này nhã nhặn lễ giáo, tài hoa thì hơn hẳn mấy vị huynh trưởng.
“Chúng ta đánh cờ nhé?”
“Cung kính chi bằng tuân mệnh .” Hắn chắY tay thở dài.
Tỷ đệ hai người liền đi vào liên đình, Tiểu Nhân lạnh lợi sớm đi lấy bộ cờ.
“Tỷ cảm thấy buồn chán, đúng lúc có đệ tới giải sầu với tỷ, gần đây bên ngoài có chuyện gì…vui không?” Nàng còn đang chờ đệ đệ kể cho nàng một ít chuyện vui.
“Sớm biết tỷ thích nghe kể chuyện mà. Vừa rồi ở trên đường, đúng lúc đệ nghe được tên phú thương nào đó trong thành, kêu là…Viên Ngàn Bá gì đó, đang chuẩn bị hôn sự cho nữ nhi.”
“A!” hai mắt của Liễu Ngâm Nguyệt và Tiểu Nhân không hẹn mà cùng lóe sáng , bộ dáng không giống ngạc nhiên,mà giống như là thích thú nhiều hơn.
“Nhìn hai người, bộ dáng giống như vừa nghe kỳ văn dị sự không bằng, thật tốt nha.”
“Nói mau lên một chút !” Nàng ra sức thúc giục đệ đệ.
“Được rồi” Liễu Hiền Lễ lắc đầu mỉm cười “Là như vầy, Viên Ngàn Bá tính đem nữ nhi gả ột tên công tử cũng có gia tài ngàn vạn môn đăng hộ đối, tên là Đỗ… ” Hắn có chút trầm tư, tựa hồ quên mất rồi.
“Đỗ Quan Bác !” Hai nàng cùng lúc nói luôn .
“Đúng, đúng! Tên là Đỗ Quan Bác. . . . . . Khoan đã? Sao tỷ lại biết “
“Ta sẽ giải thích sau, rồi sao, rồi sao nữa?” Liễu Ngâm Nguyệt vui sướng truy vấn.
“Nghe nói tên Đỗ Quan Bác kia chủ động dạm hỏi với Viên Ngàn Bá, Viên Ngàn Bá dĩ nhiên vui mừng không kịp, lập tức đáp ứng hôn sự này. Tin tức lập tức truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người không ai hiểu nổi, một tên ham mê sắc đẹp như Đỗ Quan Bác sao lại tự nguyện cưới một nữ tử xấu xí làm vợ, thậm chí vì muốn làm cho Viên Ngàn Bá vui vẻ, hắn còn đồng ý đem nàng lập thành chính thất, còn vị chính thế kia bị thì bị đẩy xuống làm thiếp ???? Quái lạ quái lạ!”
Nghe đến đó, Liễu Ngâm Nguyệt cùng nha hoàn Tiếu Nhân cuối cùng không nhịn được nữa cười to, đến nỗi hai má đỏ hồng, nước mắt cũng tràn ra khóe mi.
Chỉ có Liễu Hiền Lễ không hiểu gì cả, ngạc nhiên nhìn các nàng: “Sao lại thế này? Đừng cười nữa, mau kể cho đệ nghe nha!”
Thế là Liễu Ngâm Nguyệt đem chuyện lần đó Đỗ Quan Bác đùa giỡn cô nương đàng hoàng, rồi ngọn nguồn nàng lập mưu dụ Đỗ Quan Bác tự động dạm hỏi với Viên Ngàn Bác, toàn bộ kể cho đệ đệ nghe.
Liễu Hiền Lễ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Thảo nào Đỗ Quan Bác lại đi cưới một Chung Vô Diệm, chắc hắn nghĩ cô nương xinh đẹp kia là nữ nhi của Viên Ngàn Bá.”
Tiểu Nhân ở một bên ca ngợi nói: “Tiểu thư thông minh cơ trí, không chỉ cứu vị cô nương kia, mà còn dạy cho tên háo sắc ấy một bài học .”
“Đâu có.” Liễu Ngâm Nguyệt bắt chước phong thái nam nhân, thở dài trả lễ.
“Nếu tên Đỗ Quan Bác biết người mình cưới là ai, nhất định sẽ rất giận dữ.” Liễu Hiền Lễ có chút lo lắng nói.
“Hắn xứng đáng bị vậy!”
“Tỷ, Đỗ Quan Bác không phải là người dễ chọc, với cá tính của hắn, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.”
“Hắn không biết tỷ là ai, sao có thể làm khó dễ?” Nàng còn lâu mới sợ!
Ai! Hắn đối với tính tình ngoan cố xảo trá của tỷ tỷ thật không còn biện pháp, tốt nhất là sớm đem tỷ tỷ gả đi.
“Được rồi! Đừng nói chuyện này nữa, chơi cờ chơi cờ! Ta đánh trước.” Nàng bắt đầu di chuyển một con cờ .
Thật ra, hôm nay Liễu Hiền Lễ đến tìm tỷ tỷ dĩ nhiên có chuyện.
“Tỷ, Dương đại ca lần trước đến đây uống rượu ngâm thơ…chính là đại công tử của Trung thư Thị lang đại nhân, mấy ngày trước có nhờ ta một việc .”
“Ừ, thì sao?” Liễu Ngâm Nguyệt vẫn chuyên tâm vào mấy quân cờ.
“Dương đại ca nói nghe thơ của tỷ tỷ rất hay, muốn có cơ hội để…lãnh giáo tỷ tỷ.”
Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong liền dừng tay, đôi mắt thông minh đẹY đẽ cẩn thận xem xét hắn, giọng nói ôn nhu mát mẻ “Nghe thơ của tỷ? Hình như tỷ chưa từng làm thơ cho bất kỳ ai xem? Sao lại “ nghe thơ của tỷ”?
Liễu Hiền Lễ ho nhẹ một cái, tiếp tục nói “Năm trước tỷ tỷ có làm thơ tặng đệ, sau khi Dương đại ca xem xong….”
“Đệ nói với người khác là tỷ làm? Không phải đệ đã hứa sẽ không nói với ai sao?”
“Tỷ, một nữ tử tài mạo song toàn như tỷ, chỉ hắn mới là vị hôn phu xứng đáng!”
Lại nữa rồi! Cha mẹ suốt ngày tìm vị hôn phu cho nàng, ngay cả đệ đệ bây giờ cũng bắt đầu giống như gà mẹ.
“Muốn tỷ sớm thành thân? Đệ biết đó, mấy chuyện này tỷ luôn không thích mà.”
Liễu Hiền Lễ chưa từ bỏ ý định, khuyên nhủ: “Nữ tử mềm yếu như tơ lụa, cần phải tìm một nơi nương tựa, nhân lúc còn trẻ lại xinh đẹp, tỷ mới có thể tìm được một nơi nương tựa tốt nhất, chứ qua năm tháng, đến khi tuổi đã xế chiều, sẽ không còn kịp nữa.”
Liễu Ngâm Nguyệt không cho là đúng hỏi lại “Đệ chưa từng nghe qua mỹ nhân tuổi xế chiều là bi ai nhất sao? Lúc xinh đẹp tươi trẻ, có thể được phu quân sủng ái, nhưng đến khi phai tàn nhan sắc, có nam nhân nào mà không nạp thêm mấy thiếu nữ xinh đẹp? Người ta nói “Chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc”, tỷ tỷ đây thà rằng xuất gia thành ni, cuối cùng nghiên cứu kinh phật. Nè! Đệ chơi cờ chuyên tâm chút đi, thua bây giờ.”
Liễu Hiền Lễ nghe xong không khỏi lắc đầu thở dài “Khó trách tỷ hàng năm tham gia tiệc hoa sen, cũng chỉ cải nam trang gặp người, lần này mượn quần áo của đệ sửa nhỏ lại, lỡ cha mẹ biết, không phải sẽ bị quở trách một chút là xong chuyện đâu, đệ thật lo lắng cho tỷ….Đúng rồi! Ngọc bội của đệ đâu? Sao lại không thấy “
Liễu Ngâm Nguyệt sững người, sau đó gấp khăn tay thẹn thùng che nửa mặt lại, chỉ để lộ một đôi mắt to chột dạ, mềm giọng nói “Ngọc bội đó….đã hết duyện phận với chúng ta.”
[ ĐĐ: Bó tay chị Nguyệt lun, làm mất còn nói văn vẻ =)) ]
“Đã hết duyên phận? Ý tỷ là sao?” Liễu Hiền Lễ đối với lời nói của tỷ tỷ có chút không hiểu.
“Ý tỷ là —làm mất rồi.”
“Làm mất rồi?” Hắn kinh ngạc kêu to “Đó chính là là lễ vật Phó Bắn đại nhân tặng cho cha, sau đó cha tặng cho đệ! Ngọc bội kia phải nói là vô giá, lỡ cha mà biết được tỷ làm mất…sẽ…sẽ… “
“Thực xin lỗi mà!” Liễu Ngâm Nguyệt chớp chớp đôi mắt làm ra vẻ vô tội, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Bộ dáng mê hoặc lòng người này, đừng nói là nam nhân khác, ngay cả Liễu Hiền Lễ thân là đệ đệ, cũng không nỡ quở trách .
Dù sao đời này hắn cũng thua trên tay tỷ tỷ rồi! Hắn thở dài nói: “Có bắt tỷ cũng không còn cách nào.”
“Sẽ không tìm được, nếu nó không muốn mình tìm. Thôi, chơi cờ, chơi cờ!” Không còn bộ dáng vô tội nữa, Liễu Ngâm Nguyệt lại phục hồi vẻ ban đầu, hưng phấn hí hoáy trên bàn cờ .
Liễu Hiền Lễ lắc lắc đầu, cũng trở về vấn đề chính.
“Nếu tỷ chịu gặp Dương đại ca một lần, chắc chắn sẽ biết, thái độ làm người của hắn đoan chính nhã nhặn, lại là một tài tử hào hoa, nhưng đến nay cũng chưa cưới vợ, hắn cũng không có thê thiếp gì, tỷ tỷ không cần lo lắng quá? “
“Tỷ đã nói đánh cờ phải chuyên tâm mà, đừng trách tỷ không nhắc nhở đệ nha, chiếu tướng!” Nàng nở nụ cười thắng lợi .
“Cái gì? Khoan đã, từ từ “
“Bây giờ mới hối hận? Không kịp nữa rồi. Haizzz, tỷ tỷ muốn ngủ trưa.”
“Vậy Dương đại ca làm sao bây giờ? Đệ đồng ý dùm tỷ nha !”
“Cứ nói tỷ tỷ bị bệnh được không?”
“Chẳng lẽ lúc nào cũng bệnh, sau này phải nói sao?”
“Đệ tự mà giải quyết đi, ai kêu đệ nhiều chuyện làm chi!”
Liễu Ngâm Nguyệt xoay người trở về phòng, không thèm để ý tới tiếng kêu thảm thiết của đệ đệ. Hừm! Biết rõ rằng tỷ tỷ đây không thích mấy chuyện hôn sự, vậy mà còn tự tiện làm chủ, đừng trách nàng không thèm để ý .
Tiểu Nhân cũng theo Liễu Ngâm Nguyệt vào phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, nàng mới hảo tâm khuyên nhủ “Tiểu thư, tiểu thiếu gia cũng chỉ là có ý tốt.”
“Ta biết, nhưng không thể tự tiên an bài khi ta còn chưa đồng ý, đệ đệ bị vậy là xứng đáng!”
“Nếu lỡ vị Dương công tử kia tuấn tú lịch sự, lại không có ý lập thê thiếp, thật sự là cực kỳ xứng đôi với tiểu thư, sao ngài còn cự tuyệt? “
“Lời đồn không thể tin được, vị Dương công tử chưa chắc như đệ đệ nói là một nam tử chân tình.”
Tiểu Nhân nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nghi vấn “Tiểu thư gặp Dương công tử kia rồi sao? “
“Ngươi quên rồi sao, có nhớ lúc trước có lần chúng ta cải nam trang đến Hạnh Hoa Lâu, có một đám nam nhân vây quanh một tên công tử, nói là phải giúp đại công tử của Trung thư Thị lang đại nhân gặp hoa khôi Lý Thanh của Hạnh Hoa Lâu?
Nghe chủ tử nhắc đến, Tiểu Nhân mới nhớ tới vị công tử diện mạo nhã nhặn kia, thì ra chính là Dương công tử.
“Cho nên ——” Liễu Ngâm Nguyệt đi tới mở cửa sổ ra “Nam nhân toàn bộ chỉ có thế, cho dù đứng đắn thế nào, vẫn là không qua được ải nữ sắc.”
“Nếu có một ngày ngài thực sự gặp được một đối tượng lý tưởng, thề cả đời này chỉ lấy một mình tiểu thư, tuyệt đối không nạp thiếp hay uống rượu hoa, tiểu thư có nguyện ý cả đời này phó thác cho người đó?”
“Nếu có duyên gặp được một nam nhân chân tình như vậy, cho dù chỉ một đêm vợ chồng ta cũng cam tâm tình nguyện, nhưng mà. . . . . .” Nàng nhìn vào không trung mông lung, nhẹ giọng nỉ non giống như là tự nói với chính mình “Một nam nhân như vậy đến tột cùng đang ở phương nào?”
******
“Vào cung một tháng?” Liễu Ngâm Nguyệt kinh ngạc nhìn cha mẹ đang tràn ngậY tươi cười .
Liễu Nham vuốt vuốt chòm râu, cười khanh khách nói “Hoàng thượng triệu kiến quần thần, phàm là nhà nào có nữ nhi khuê các tài mạo song toàn, có thể vào cung dự lễ tuyển chiêu để thi thố tài năng.”
“Tuyển chiêu? Sao lại chọn con?” Nàng không thể hiểu nổi, xưa nay bản thân vẫn sống ẩn dật, chưa bao giờ để ai biết dung nhan của đẹp đẽ của mình, làm sao mấy chữ “tài mạo song toàn” lại ngay trên đầu nàng?
Liễu phu nhân giải thích: “Là cha mang theo bức họa của con để con có thể tham gia tuyển chiêu này, hơn nữa một trong mấy vị giám khảo lại là Thái phó Phạm đại nhân có giao tình rất tốt với cha con, ông vừa nhìn thấy thi từ dung mạo của con liền trầm trồ khen ngợt; lập tức quyết định trúng cử .”
Liễu Ngâm Nguyệt một chút cũng không vui sướng, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nàng cẩn thận hỏi: “Sao Hoàng Thượng lại đột nhiên mở cuộc thi? Sao lại tuyển chọn nữ tử? Mà thi văn yến bình thường bất quá ba ngày là cùng, sao lại tới tận một tháng?”
“Hỏi rất hay!” Liễu Nham gật đầu liên tục nhìn nữ nhi “Thi văn yến thường chỉ có nam nhân mới tham gia, nhưng thi văn đại Đường hưng thịnh, trong đó không thiếu những nữ thi nhân, ngay cả trên phố cũng có những danh thi* là nữ tử. Hoàng thượng lần này tổ chức một cuộc thi văn dành riêng cho nữ tử, ngoại trừ có ý cổ vũ, cũng thuận tiện chọn luôn một nhóm tài nữ vào cung.”
(*nhà thơ nổi tiếng )
“Nhưng cũng không lâu tới một tháng chứ?” Nàng thủy chung vẫn hoài nghi, cảm thấy sự tình không hề đơn giản.
Liễu phu nhân vừa lòng nhìn nữ nhi “Nghi ngờ của con rất đúng, vấn đề là thời gian một tháng, lúc đó cha con cũng có hỏi Phạm đại nhân.”
“Vậy ông ta nói thế nào?”
“Giao tình của cha con với Phạm đại nhân trong triều không phải là bình thường, vì vậy ông ta cũng tiết lộ mục đích thật của cuộc thi văn vẻ này –– ” bà đưa người về phía trước, thần bí nói nhỏ “Hoàng thượng muốn nhân cơ hội này tuyển phi cho vương gia.
“Tuyển phi!” Liễu Ngâm Nguyệt kinh ngạc đến mức thiếu điều nhảy dựng lên nóc nhà.
“Không tệ.” Liễu đại nhân khó nén hưng phấn, tình cảm nói với nữ nhi “Tam vương gia đến nay chưa lập phi, lại là một trong những người được đề cử làm thái tử, con mà thành Vương phi của hắn, tương lai nếu Hoàng thượng lập Lí Văn Tĩnh làm hoàng thái tử, con chính là Thái tử phi.”
Liễu phu nhân một bên phụ họa “Một khi Lí Văn Tĩnh đăng cơ làm hoàng đế, con chính là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ a! Việc này đối với Liễu gia mà nói, chính là một chuyện quang tông diệu tổ!”
Nhìn cha mẹ bộ dáng hưng phấn vô cùng, lòng của Liễu Ngâm Nguyệt vừa lạnh lẽo vừa nặng nề. Chỉ thấy chuyện thi thố văn vẻ này một chút cũng không tốt lành. Quả nhiên là vậy! Tên tam vương gia Lí Văn Tĩnh kia không phải chính là nam tử áo trắng ngồi thưởng thức mỹ nhân ở Vọng Nhan đình sao? Nghe nói tên Lí Văn Tĩnh kia phong lưu đa tình, kêu nàng gả cho hắn? Không có cửa đâu! Cho dù hắn là hoàng thượng tương lai nàng cũng không có hứng thú!
Nhưng mà cha mẹ từ trước đến nay quản giáo nghiêm khắc, nếu nàng không chịu nghe lời, chưa chắc sẽ thay đổi chủ ý kêu nàng vào cung tuyển phi, nói không chừng ngược lại, còn để lộ ý niệm không muốn lập gia đình của nàng, như vậy không phải uổng phí công sức từ trước đến giờ sao?
Liễu phu nhân nhìn thấy sắc mặt nữ nhi nghiêm trọng, quan tâm hỏi: “Nguyệt nhi, có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt khó coi thế, có gì không thoải mái sao? “
Nàng miễn cưỡng tươi cười, cung kính trả lời “Vào cung một tháng, chẳng phải sẽ không được gặp cha mẹ? Nữ nhi sẽ rất nhớ nha.”
“Khờ quá! Thời gian một tháng, sẽ trôi qua rất nhanh nha.” Liễu phu nhân cũng đau lòng an ủi đứa con gái trước giờ rất nhu thuận của bà.
Nàng chính là viên ngọc quý nhất trên tay Liễu đại nhân, nhưng vì phải suy tính cho tương lai nữ nhi, hắn chỉ có thể chịu đựng thương nhớ, an ủi “Một tháng xa nhà, rồi sẽ quen thôi, chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của con, cha mẹ đâu thể bên con cả đời!”
“Nữ nhi muốn mãi mãi hầu hạ cha mẹ.” Liễu Ngâm Nguyệt mềm mại quỳ xuống, rúc bên cạnh chân cha mẹ, làm nũng.
“Con gái ngoan , con gái ngoan. . . . . .”
Vợ chồng bọn họ taấn an nàng, sóng mũi cay cay, làm sao biết con gái ở trong lòng, lại âm thầm lè lưỡi, bắt đầu tính toán làm sao để sau khi vào cung, có thể taốn tránh được trưng tuyển Vương phi.
Phải gả nàng cho Lí Văn Tĩnh, hừ, trừ khi mặt trời mọc ở hướng Tây! Nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời cha mẹ.
Ngày tiến cung sắp tới, tất cả hạ nhân trong Liễu phủ đều chuẩn bị tất bật cho tiểu thư, ai nấy đều cao hứng khi thấy tiểu thư trúng tuyển có thể được tham gia cuộc thi văn yến, chỉ có mình Liễu Ngâm Nguyệt là phiền muộn không thôi ngồi ở trong phòng .
Nàng dĩ nhiên là phiền muộn, tuy rằng nàng tin chắc tuyệt đối sẽ không bị Lí Văn Tĩnh coi trọng, huống chi các mỹ nữ vào cung nhiều như vậy, lại ôn nhu xinh đẹp, tài hoa gì cũng có; nhưng nàng không thể chắc chắn các vương tôn công tử khác sẽ không để ý. Nếu lỡ có con cháu đại quan nào môn đăng hộ đối đến nhà dạm hỏi, cha mẹ nhất định sẽ lập tức đem nàng gả ra ngoài TT^TT.
“Tiểu thư, người cả ngày nhíu mày, coi chừng để lại nếp nhăn làm hỏng dung nhan xinh đẹp của ngài.”
“Nhiều chuyện!” Liễu Ngâm Nguyệt hai tay chống cằm, ngẩn người nhìn trừng trừng tranh chữ trên tường.
Tiểu Nhân lắc đầu, trên dưới Liễu phủ, chỉ có mình nàng biết tiểu thư không thích tham gia cuộc thi văn yến, nhưng mà nàng có thể làm gì đây? Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, mà trái với thánh chỉ thì bị tội chém đầu a.
“Tiểu thư, ta nghĩ ra rồi! Người cứ coi như vào cung tham quan một tháng, không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Tham quan?” Hai mắt Liễu Ngâm Nguyệt sáng rực, từ trong lúc ngẩn người bừng tỉnh.
”Đúng vậy! Nhờ phúc của ngài, ta mới có thể vào cung nhìn một cái.”
Liễu Ngâm Nguyệt bừng tỉnh ngộ kêu lên: “Đúng rồi! Một tháng trong cung, chổ nào ta cũng không thể đi, nếu không thừa dịp lúc này ra ngoài tham quan, không phải sẽ rất lãng phí?”
“Tiểu…tiểu thư! Người sẽ không cải nam trang mà xuất môn nữa chứ?” Tiểu Nhân khuôn mặt trắng bệch, lo lắng hỏi.
“Đúng lắm, ta sẽ làm như vậy !”
Liễu Ngâm Nguyệt đẩy cửa ra khỏi phòng, đi về phía Trúc Viện của đệ đệ, trong lòng thầm tính sẽ chọn bào phục tao nhã một chút để đem đi sai người chỉnh sửa.
“Tiểu thư, người về sớm nha! Nếu trễ quá, lão gia và phu nhân sẽ phát hiện mất.”
“Ngươi ở lại đi, nói với mọi người ta ở thư phòng nghiên cứu thơ văn, nghiêm cấm người khác quấy rầy, nếu cha mẹ có hỏi, thì nói ta sẽ dùng bữa tối trong phòng.”
“Tiểu thư, không nên về trễ quá!” Tiểu Nhân vội vàng khuyên can.
“Yên tâm, trước giờ ngủ ta sẽ gấp gáp trở về, nhớ kỹ chờ ta ở cửa sau.”
Không để ý đến sự khuyên ngăn của nha hoàn, Liễu Ngâm Nguyệt lại cải trang thành nam nhân, chuồn ra từ cửa sau.
Buổi tối trong thành Lạc Dương rất náo nhiệt, nhất là mấy con hẻm nhỏ, nhìn cảnh phố phường phồn hoa, tiếng người ồn ào, làm tâm tình Liễu Ngâm Nguyệt vốn phiền muộn cũng dần dần vui vẻ hơn. Nàng quyết định tạm thời gác phiền não về việc phải tiến cung sang một bên, hiện tại vui vẻ hưởng thụ.
Xa phu (người kéo xe) sau khi chở nàng đến địa điểm yêu cầu, cúi cầu cung kính nói “Công tử, đây chính chợ đêm náo nhiệt nhất trong thành!”
“Vất vả cho ngươi quá.”
Nàng đưa cho xa phu một ít bạc, phất tay ý bảo không cần thối lại, xa phu nhận xong cúi người cảm ơn mấy lần mới đi.
Nàng phẩy nhẹ gấp quạt lại, bộ dáng và dáng đi của nàng là do học hỏi bấy lâu, thành ra không khác gì nam nhân bình thường, đi dạo khoảng hai ba con đường, tính vào quán trà ăn sáng một chút, ai ngờ vừa bước vào cửa liền sững sờ không cử động nổi.
Đỗ Quan Bác ngồi trong quán trà vừa thấy nàng, lập tức rống to: “Là tên tiểu tử đó, mau bắt lấy hắn!”
Tất cả tùy tùng lập tức ùa tới, Liễu Ngâm Nguyệt cũng không dại gì, lập tức xoay người bỏ chạy.
Sao lại trùng hợp gặp Đỗ Quan Bác ở đây cơ chứ? Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của hắn, chắc chắn là hận nàng thấu xương, muốn nhanh chóng tóm lấy nàng. Nếu bị bắt được, hậu quả thật không dám tưởng tượng nha.
Liễu Ngâm Nguyệt chạy về phía chợ đêm đông người, cố ý để đám người này làm trở ngại sự truy đuổi của Đỗ Quan Bác. Nàng nhắm mắt mà chạy, thật không biết chạy bao lâu, cũng không biết đã chạy qua bao nhiêu ngõ hẻm, cuối cùng, nàng mệt mỏi dựa vào một thân cây thở hồng hộc. Đã trễ lắm rồi, nàng phải mau về nhà .
Ai ngờ mới đi vài bước, lại bị đám tùy tùng của Đỗ Quan Bác phát hiện.
“Ngươi ở đâu, còn dám trốn!” Một nam nhân tướng mạo cường tráng la hét không ngừng.
Trời ơi là trời! Liễu Ngâm Nguyệt âm thầm cảm thán, nàng đã không còn sức để chạy trốn nữa, đành phải thừa dịp hỗn loạn trốn vào đám người, đi theo vào một cửa hàng mặt tiền, lúc vào rồi nàng mới phát hiện mình đang đi vào đâu, chính là kỹ viện lớn nhất thành Lạc Dương —Túy Hoa Lâu.
Đỗ Quan Bác đuổi tới cửa Túy Hoa Lâu, hỏi thuộc hạ “Tiểu tử kia đi vào đây thật sao?”
“Đúng vậy, công tử, ta tận mắt thấy hắn vào trong.”
Đỗ Quan Bác tươi cười đắc ý. Túy Hoa Lâu chính là địa bàn của hắn, chạy đến đây khác gì chui đầu vào rọ; tiểu tử kia chẳng những hại hắn phải cưới một ả mặt rỗ, lại còn phải đem nàng nạp thành chính thất, làm hắn mỗi ngày khóc đến thảm thiết, như thế nào cũng phải tính sổ cả vốn lẫn lời với hắn!
Đỗ Quan Bác thét lên: “Chúng ta vào lục soát!”
Vừa bước vào trong, bọn họ liền nhìn tất cả nam nhân trong đó, chính là không tìm ra Liễu Ngâm Nguyệt, sau đó bọn thuộc hạ lại hồi báo.
“Công tử, bàn nào cũng không thấy hắn.”
Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm, không tin tiểu tử này biết bay lên trời hay biết thuật độn thổ, có thể chạy khỏi bàn tay của hắn.
Tần đại nương chủ nhân của Túy hoa lâu thướt tha bước đến gần hắn.
“Đỗ đại gia! Hôm nay ngài rảnh rỗi đến đây? “
“Tần đại nương, ta có việc cần ngươi giúp đỡ.”
“Giúp đỡ?”
Hắn đưa ra hai tờ ngân phiếu một vạn, Tần đại nương vừa thấy tài liền sáng rỡ hai mắt, ngây người nhìn ngân phiếu trong tay hắn.
Nếu có thể giúp ta tìm ra một người, bắt được hắn thì ngân phiếu này chính là của ngươi.
Lúc này, Liễu Ngâm Nguyệt đã taở lại thân phận nữ nhi, vì né tránh Đỗ Quan Bác truy đuổi, nàng không thể không thay đổi y phục, bộ đồ nàng đang mặc chính là chôm của một hoa nương .
Chết tiệt! Y phục này sao lại hở hang thế? Nàng mắng thầm trong bụng. Áo ngoài làm bằng tơ lụa trong suốt như có như không che lại lớp quần áo lót bên trong, khiến những đường cong quyến rũ như ẩn như hiện.
Nàng đi theo hành lang để tới hậu viện, chắc hẳn cửa sau sẽ ở sâu bên trong.
Từ đâu có hai gã say mèm nghênh ngang đi tới, bước đi loạng choạng lại tràn ngập mùi rượu, nhìn thấy cũng biết là ma men, chỉ thiếu điều dựa vào lan can nôn mửa nữa thôi .
Liễu Ngâm Nguyệt muốn đi nhanh qua khỏi bọn họ cho đỡ aắc rối, ai ngờ bị một gã trong đó chắn đường.
“A? Nữ nhân này…cũng khá chứ. . . . . .”
Một tên ma men mê đắm nhìn nàng “Hắc hắc! Rất đẹp, ngươi tên gì? ” Bàn tay lỗ mảng của hắn đã nâng cằm nàng lên.
Liễu Ngâm Nguyệt lập tức lùi về sau ba bước, lấy tay che cằm, đi ngược lại hành lang.
“Còn muốn chạy?”
Hai tên say rượu kia đưa tay to chắn dường, dáng vẻ lưu manh nhìn nàng cười – một nụ cười dâm đãng..
“Xin công tử tránh đường.” Nàng lên tiếng yêu cầu.
” Đại gia muốn ngươi theo chúng ta. . . . . .”
“Bổn cô nương không rảnh!”Mụi rượu nồng nặc làm nàng muốn nôn, nhưng cho dù chạy đi hướng nào, hai người này vẫn không chịu buông tha nàng “Rốt cuộc các ngươi muốn gì? ” Nàng có chút khó thở .
Hai tên say rượu liếc nhìn nhau một cái, sau đó một trong hai gã đưa bình rượu ra, rót một ly đưa cho nàng.
“Ngươi uống hết chén rượu này, chúng ta sẽ để ngươi đi.”
Thấy trời đã tối, Liễu Ngâm Nguyệt sốt ruột vô cùng. Dù sao cũng chỉ một chén rượu, cũng không thể làm gì nàng…Nghĩ xong, nàng liền tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch .
“Bây giờ tránh ra cho ta đi!”
Hai tên say rượu bỗng nhiên cười to, Liễu Ngâm Nguyệt nghĩ chắc họ say quá nên suy nghĩ có vấn đề rồi.
Một tên, ánh mắt như kẻ trộm đảo quanh trên người nàng, cười nói “Rượu vừa rồi ngươi uống có hạ xuân dược, không bao lâu toàn thân ngươi sẽ rất nóng, thần trí mơ hồ, đến lúc đó không phải ngươi hầu hạ chúng ta, mà ta ngươi cầu xin chúng ta bồi ngươi.” Vẻ mặt hắn hạ lưu vô cùng, nụ cười lại càng thêm phần dâm đãng.
[ĐĐ: Ôi, mấy tên mất nết >”< PD vậy mới có màn hay cho chúng ta coi -0- ]
Liễu Ngâm Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, cố đèn nén sự kinh hãi trong lồng ngực, thừa dịp hai người đang mất tập trung, liền dùng sức đánh ngã sau đó bỏ chạy về phía hậu viện .
Nàng liều mình bỏ chạy, lại càng làm cho xuân dược trong người mau chóng phát huy tác dụng.
Nguy rồi! Toàn thân nàng thật sự bắt đầu nóng lên.
Do quá vội vàng, nàng ngã vào một bờ ngực cường tráng cứng rắn từ đâu xuất hiện, nàng bực mình ngẩng đầu, muốn biết chủ nhân của khối tường đồng vách sắt này là ai.
Nam tử nhíu mày nhìn nàng hỏi: “Ngươi là ai? Chỗ này đã được bao toàn bộ, không thể tự tiện đi vào.”
“Ta, ta là. . . . . .” Nàng kinh hoảng nhìn nam tử nghiêm túc trước mặt, , thân thể cường tráng thoạt nhìn giống như nhân vật bảo vệ ở chỗ này, nếu bị người phát hiện nàng lạc vào đây có thể sẽ nguy rồi.
Nam tử nghi hoặc nhìn kỹ nàng: “Cô là hoa khôi Túy Hoa Lâu – Hương Hương cô nương?”
“Đúng…đúng vậy! Ta là Hương Hương.” Nàng thuận miệng nói dối.
“Công tử đang ở trong chờ cô, mời theo ta đến đó.”
Sau đó Liễu Ngâm Nguyệt bị dẫn vào một gian Yhòng tràn ngập mùi hoa quế, nàng còn muốn phân tích rõ ràng tình huống đang xảy ra thì đã bị mang vào nội thất. Nàng đưa tay sờ cái trán nóng hổi của mình…nước, nàng muốn uống nước!
“Nàng đến rồi sao?” Một giọng nói nam tính trầm ổn vang lên.
Nàng vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong phòng lại có người. Trong căn phòng đầy ám muội này chỉ có chút ánh sáng từ ngọn nến, trên chiếc giường to là một nam nhân áo trắng, lấy tay gối đầu, cười như không cười nhìn nàng.
Có một tầng lụa mỏng bao quanh phòng hòa lẫn với ánh sáng của nến, tạo ra một loại ánh sáng màu vàng nhạc, làm cho người ta có cảm giác như ảo như mộng, hơn nữa tác dụng của xuân dược càng lúc càng tăng, làm cho đầu óc nàng bắt đầu mụ mị. . . . . .
“Ta. . . . . . Ta là. . . . . .”
“Lại đây đi.” Mệnh lệnh trầm thấp lại vang lên, như có một loại ma lực mê hoặc người ta.
Liễu Ngâm Nguyệt chậm rãi tiến đến chỗ hắn, hai tay hai chân bắt đầu mềm nhũn, ngọn lửa trong cơ thể làm nàng không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.
Lí Văn Tĩnh ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Nàng làm sao vậy?”
“Ta nóng quá. . . . . .”
Lí Văn Tĩnh nghĩ nàng đang làm nũng, nương theo ánh sáng nến liền nhìn thấy nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, cho dù hắn đã nhìn qua biết bao nhiêu mỹ nữ, nhưng vẫn có cảm giác kinh ngạc về vẻ diễm lệ của nàng.
“Cởi xiêm y sẽ hết nóng.”
Lúc hắn ôn nhu cởi bỏ áo ngoài lẫn áo lót bằng lụa mỏng của nàng, lúc đụng chạm vào da thịt mềm mại trắng nõn như trẻ con, trong cơ thể của hắn sinh ra một dục niệm mãnh liệt.
Thân thể nữ nhân này mềm mại lạ thường, không hổ là hoa khôi xinh đẹp như hoa thơm cỏ lạ, dễ dàng khơi gợi dục vọng nguyên thủy của nam nhân.
Sau khi cởi lớp áo lót cuối cùng của nàng, đôi mắt đen như màn đêm của Lí Văn Tĩnh để lộ ra dục niệm, bàn tay bắt đầu vuốt ve thăm dò cơ thể nàng.
“Sao lại lạnh như vậy…”Liễu Ngạm Nguyệt rên rỉ, trong cảm giác mông lung thở gấp rất hỗn loạn.
“Ta sẽ sưởi ấm cho nàng.”
“Được. . . . . . Ngươi đến với ta . . . . . . Không cần. . . . . .” Nàng chống cự đẩy hắn ra .
Nghe nàng nũng nịu nỉ non, lại càng làm bàn tay đang vuốt ve của hắn thêm phần kích thích. Nữ tử này thật đa dạng, có thể nhanh chóng khơi lên sự nhiệt tình nơi hắn. Lí Văn Tĩnh cúi người, hôn lên đôi anh đào thơm ngọt, nhẹ nhàng tiến vào trong miệng nàng, cái lưỡi linh hoạt cùng nàng dây dưa .
Bởi vì bị dược tính của xuân dược chi phối, Liễu Ngâm Nguyệt cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể không ngừng tăng vọt, chỉ muốn phóng thích, cảm giác nóng bỏng này làm toàn thân bất an, chổ dưới thân mình mềm mại mấp máy, càng làm cho dục hỏa Lí Văn Tĩnh không ngừng thiêu đốt, quyết định trước thời gian chấm dứt tiền diễn giữ lấy nàng, tuy rằng tác phong này không giống tác phong trong dĩ vãng của hắn.
Cảm giác đau đớn làm Liễu Ngâm Nguyệt kêu ra tiếng, sự thâm nhập của hắn làm nàng không thể thích ứng được trở nên run rẩy, trong chốc lát, sự đau đớn dần dần trở thành một loại khoái cảm, hai tay của nàng vội bắt lấy cánh tay hắn.
“Ngươi khi dễ ta. . . . . .”
“Bởi vì nàng rất đẹp .”
“Đẹp? Có đúng không. . . . . .”
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy một nữ tử xuất sắc như nàng, da thịt mềm mại tươi sáng, ngay cả vẻ đẹp nơi tam cung lục viện &nbsY;của Hoàng Thượng chưa chắc bằng một phần của nàng.”
“Lời ngon tiếng ngọt. . . . . . Cố ý lấy lòng ta, nam nhân thật là xấu. . . . . .”
Sự phong tình kiều mỵ của nàng làm cho Lí Văn Tĩnh không thể không mỉm cười, nhưng lời hắn nói chính là sự thật, chưa từng có nữ tử nào có thể khiến hắn nhiệt tình đến vậy, hắn thật muốn chiếm giữ nàng.
Bộ dáng của Liễu Ngâm Nguyệt trở nên mụ mị, hai gò má đỏ ửng nóng rực, vẻ ửng đỏ biểu hiện nàng đã ý loạn tình mê.
“Ta. . . . . . Sao cảm thấy toàn thân nóng rực và vô lực.”
“Đó là biểu hiện bình thường thôi.”
“Khó chịu quá. . . . . .”
“Vậy sẽ dễ chịu hơn ….”
Hắn không nói tiếp, chỉ nồng nhiệt hôn nàng , phóng thích sự nhiệt tình trong cơ thể nàng, ngọn lửa nóng bỏng lại càng dâng cao, sự kích thích của cuộc mây mưa này làm xuân triều* tiết ra càng nhiều. . . . . .
( *chắc mỏi người biết là gì rồi nhỉ ?? “đỏ mặt ing” )
Xem tiếp: Chương 03