Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trêu đùa lòng vua Chương 05

Chương trước: Chương 04



Tụ yến ở Dịch Đình Cung diễn ra liên tục, tất cả các thiên kim đều thi triển tất cả tài nghệ lẫn thủ đoạn, chỉ mong có được trái tim của Tam vương gia và vị trí vương phi, sự cạnh tranh của Khương Ngọc Dung cùng Dương Yến Yến theo đó cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong yến thi văn, các thiên kim đều tranh nhau vị trí gần Tam vương gia nhất, chỉ có Liễu Ngâm Nguyệt là lười biếng tranh giành, cùng Tô Thiến Nhân chọn vị trí xa nhất.

Bữa tiệc hôm nay, trừ bỏ Tam vương gia, ngay cả Đại vương gia cùng Nhị vương gia cũng không mời mà đến. Hiếm khi có dịp các khuê tú danh môn quần tụ một chỗ, bọn họ sao có thể không đến?

Con ngươi lợi hai của Nhị vương gia Lí Văn Hú quét qua đám mỹ nữ, vô cùng hâm mộ nói “Tam đệ, phụ hoàng phái ngươi phụ trách chiêu đãi nhiều tuyệt sắc mỹ nữ như vậy, đệ đúng là hưởng phúc khiến người hâm mộ nha!!”

Lí Văn Tĩnh khoa trương thở dài, biểu hiện thái độ không cho là đúng.

“Tam đệ vì sao lại thở dài?”

“Nhị ca quên rồi sao? Những nữ tử này đều là con gái đại thần, là những tiểu thư khuê các  xuất thân danh môn thế gia, chỉ nhìn không được đụng vào, sao có thể nói là hưởng phúc khiến người hâm mộ? “

Đại vương gia Lí Văn Lộc tiếp : “Tam đệ cứ đem các nàng toàn bộ cưới về phủ thì được rồi!”

“Đại ca nói rất đơn giản , cưới về toàn bộ, bảo ta hưởng thụ sao hết nha!”

Lí Văn Hú cười mỉa: “Đệ khiêm nhường quá, ai chẳng biết trong kinh thành, tam đệ phong lưu phóng khoáng. Lần này, phụ hoàng vì hôn sự của đệ, liền tổ chức cuộc thi văn yến để cho đệ tuyển phi! Đệ đừng làm phụ hoàng thất vọng chứ..”

Lí Văn Tĩnh cảm nhận được gíọng điệu Nhị hoàng huynh mang đầy ý thử, còn ánh mắt của hắn cũng tràn đầy hoài nghi. Xem ra Khang Trọng Lân nói đúng, Nhị hoành huynh đối với hắn vẫn có cảnh giác; Bản thân làm bộ phong lưu, lại vẫn chưa lập thê nạp thiếp, dĩ nhiên khiến Nhị hoàng huynh nghi ngờ rồi.

“Được phụ hoàng ưu ái, vì đệ mà tổ chức thi văn yến, tụ tập nữ tử một nơi, xem ra nếu không chọn một phi tử thật đẹp, thì phụ lòng ý tốt của phụ hoàng rồi?” Lí Văn Tĩnh khẽ xoa cằm, bày ra ánh mắt như kẻ trộm nhìn lướt qua, dáng vẻ giống như trầm mê nữ sắc

Lí Văn Hú trầm ngâm trong chốc lát, sau đó cầm chén rượu lên  uống cạn . Chẳng lẽ  hắn đa nghi, tam đệ thật sự không có dã tâm đối với ngôi vị thái tử? 

Ngôi vị thái tử này bắt buộc phải thuộc về hắn, hiện giờ vất vả diệt trừ thái tử; mà cá tính đại ca yếu đuối không có năng lực, không thể cạnh tranh với hắn; ngược lại tam đệ, từ nhỏ đã được phụ hoàng sủng ái. Tự nhiên năm kia thái tử mất, tam đệ đột nhiên trở thành một tên chỉ biết tìm hoan mua vui, không màng chính sự, nếu thực sự như thế thì tốt rồi, chỉ sợ nếu lỡ  không phải…Lí Văn Tĩnh sẽ trở thành kẻ địch  đáng sợ nhất của hắn!

Còn  Lí Văn Lộc, lại hoàn toàn không đem Lí Văn Tĩnh để ở trong mắt, hắn chỉ đơn thuần nghĩ tam đệ phong lưu trăng gió, cả ngày chỉ thích tìm hoan mua vui, ham mê sắc đẹp, mà tam đệ mê luyến nữ nhân như vậy, thật rất có lợi cho hắn, sau này chỉ cần một mình đối phó nhị đệ.

Lí Văn Lộc cười nói với Lí Văn Tĩnh :” Tam đệ, giữa một rừng thiên kim, ngươi thích ai nhất?”

“Cái này. . . . . . Thật sự rất khó lựa chọn.”

“Nếu khó có thể lựa chọn, liền tuyển hết đi, bất quá….chừa cho ta một ít.”

Lí Văn Hú cười mỉa tiếp lời.”Vậy hoàng huynh có cảm tình với mấy vị khuê tú nhà ai?

“Đâu có, đâu có, chỉ có vị nữ tử yểu điệu ngồi ở cuối cùng kia thôi, rất vừa mắt bổn vương.”

Lí Văn Tĩnh liền nhìn theo, người hoàng huynh chỉ đúng là Tô Thiến Nhân, làm hắn không khỏi nhướng mày, cố ý khoa trương lắc đầu “Hoàng huynh, loại nữ tử ẻo lả thế có gì tốt? Huynh nhìn nàng gầy trơ xương, lại không được phong tình, loại nữ tử này chán lắm,  để đệ giúp huynh tìm một nữ tử đẫy đà tươi đẹp, hàng đêm xuân sắc, không muốn rời giường.”

“Hoàng đệ, ngươi nghĩ sai rồi, huynh không phải chỉ nữ tử gầy trơ xương kia, mà là nữ tử diễm lệ bên cạnh nàng, đệ nhìn kỹ đi!”

Lí Văn Tĩnh nhìn lại, bên cạnh Tố Thiến Nhân là vị nữ tử tươi đẹp  kia, hình như giao tình rất tốt, nhìn hai người cười nói vui vẻ là biết. Mà nữ tử đó hình như tên là…Liễu Nguyệt Ngâm gì đó, nàng ăn mặt lòe loẹt, son phấn dày cộm, nhưng dáng người đúng là rất tốt, đúng kiểu hoàng huynh  thích.

Lí Văn Lộc phát hiện Lí Văn Tĩnh chuyên chú nhìn nàng , liền hỏi “Tam đệ, đệ sẽ không coi trọng nàng chứ? “

Lí Văn Tĩnh lấy lại tinh thần, bật cười phủ nhận : “Đại hoàng huynh biết tính của đệ mà, chỉ cần là nữ nhân, đệ đều phải liếc mắt một cái, bất qua nếu hoàng huynh thích, tam đệ xin nhường.”

“Ha ha ha! Tam đệ thật sự là người sảng khoái, đại ca cảm ơn đệ trước.”

Ba người cùng nâng chén, Lí Văn Tĩnh nhẹ nhàng thở phào. May mắn là hoàng huynh không coi trọng nghĩa muội Tô Thiến Nhân, nếu không hắn chắc chắn sẽ phải hỗ trợ nàng, bởi vì nếu hai người dây dưa, không phải sẽ làm nàng cả đời chịu khổ sao? Chỉ cần không phải Thiến Nhân, hoàng huynh để ý ai hắn đều có thể tặng. 

Vì giúp vui, Khương Ngọc Dung tự nguyên đàn một bản, làm cho quan văn trong triều ai nấy trầm trồ khen ngợi. Mà Dương Yến Yến cũng không cam lòng yếu thế, liền sử dụng kỹ thuật múa mê người một bài , thu hút sự chú ý của mọi người.

Bữa tiệc vẫn kéo dài đến tối, người múa người ca rất náo nhiệt, nhưng Liễu Ngâm Nguyệt một chút cũng không thấy vui. Không phải là thi văn yến sao? Giống như họ đang tranh thủ tình cảm của hoàng thượng thì đúng hơn.

Thừa dịp huyên náo hỗn loạn, nàng lặng lẽ đi ra hoa viên hít thở, Tô Thiến Nhân cũng đi theo.

“Tỷ tỷ không thích náo nhiệt chung vui với mọi người sao?”

“Mùi rượu nồng quá, làm tỷ muốn say luôn, nên tỷ định ra ngoài hít thở một chút.”

Nhẹ phẩy quạt lụa. Liễu Ngâm Nguyệt dựa vào lan can nhìn lên trời, con ngươi  như có sương mù bao phủ lâm vào trầm tư, khí chất thanh lịch cao quý, tựa như tiên tử hạ phàm, tỏa ra một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu, làm Tô Thiến Nhân không khỏi ngây ngốc.

Đây mới là Liễu Ngâm Nguyệt thật sự! Đẹp tuyệt giữa cõi trần, rung động lòng người, cùng phong cách thô tục chướng mắt  lúc nãy so sánh, giống như là  hai người khác nhau. 

“Ngâm Nguyệt tỷ tỷ.”

“Hở?”

“Tỷ từng có ý trung nhân chưa?”

Liễu Ngâm Nguyệt suy tư, nói nhỏ “Trong mộng từng có.”

“Cái gì? Vậy người đó như thế nào?”

“Người đó. . . . . . Tài hoa dào dạt, biết suy nghĩ, hơn nữa phải uy nghiêm bức người và quyết đoán. Nhưng đối với thê tử thì ôn nhu hữu tình. “

Tô Thiến Nhân không khỏi gật đầu đồng ý, mà điểm này, nghĩa huynh Lí Văn Tĩnh của nàng rất phù hợp nha.

“Nhưng mà ——” Liễu Ngâm Nguyệt sửa lại giọng điệu, nghiêm chỉnh thanh minh “Hắn phải một lòng một dạ với thê tử, chết cũng không đổi, tuyệt đối không được háo sắc, cả ngày trầm mê nữ sắc.”

Ai cha! Vậy thì nguy rồi? Vai diễn trước mắt của nghĩa huynh là như vậy mà, xem ra muốn kết hợp bọn họ, phải tốn nhiều tâm tư nha!

Chợt nghe tiếng bước chân, hai người liền nhìn lại, là đại vương gia Lí Văn Lộc, làm hai người không khỏi mình sửng sốt .

“Khấu kiến Vương gia.” Hai người cúi người hành lễ.

“Mau đứng dậy.” Lí Văn Lộc thân mật đỡ Liễu Ngâm Nguyệt dậy. 

Động tác thân mật ngoài ý muốn này làm Liễu Ngâm Nguyệt có chút áp lực, nàng lui về sau mấy bước, cúi đầu tạ ơn “Cảm tạ vương gia.”

Lí Văn Lộc cẩn thận đánh giá dung mạo của nàng, nhưng giai nhân lại thủy chung cúi đầu, khó mà xem xét.

“Ngẩng đầu lên.” Hắn ra lệnh.

Liễu Ngâm Nguyệt theo lệnh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt tràn ngập hứng thú của Lí Văn Lộc, nhất thời thất lo lắng, không phải Lí Văn Lộc coi trọng nàng chứ?

“Ngươi tên là gì?”

“Ta. . . . . . Liễu ngâm nguyệt.”

“Liễu Ngâm Nguyệt? Tên rất hay, người  còn đẹp hơn, bổn vương rất thích.”

Đối với lời nói tràn đầy ám chỉ của Đại vương gia, Liễu Ngâm Nguyệt lâm vào kinh hãi, hơn nữa hắn đã có sáu phần say, nàng thật lo hắn sẽ không để ý quy củ.

Tô Thiến Nhân cũng thấy không ổn, muốn giải vây dùm Liễu Ngâm Nguyệt, tiến đến che trước mặt nàng .

“Vương gia thứ lỗi,  bọn ta không nên tự tiện rời khỏi, chúng tôi lập tức về phòng.”

Đại vương gia đưa tay ngăn cản đường đi của hai người, cười nói “Mỹ nhân vô tội, bổn vương sẽ không trách, ngươi có thể đi, còn ngươi—“ Hắn chỉ Liễu Ngâm Nguyệt “Phải hầu hạ bổn vương gia.” Nói rồi hắn lại gần nàng .

“Vương gia nói đùa, ta tới để thi văn yến….xin vương gia tự trọng.”

Lí Văn Lộc càng nhìn càng thích nàng. Không ngờ nữ tử xinh đẹp cũng có tính cách như vậy, hắn thích!

“Nếu ngươi theo bổn vương gia, cả nhà ngươi sẽ tràn đầy kim ngân châu báu, vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết.”

“Tạ ơn Vương gia nâng đỡ, Vương phủ đều là nữ tử khuynh thành, ta tư sắc bình thường, thật không dám nhận ý tốt của vương gia.”

“Ta chính là thích tính cách và  dáng người của ngươi, đừng từ chối nữa, tiểu mỹ nhân, đi theo bổn vương!”

Lí Văn Lộc đưa tay muốn ôm nàng, ai ngờ Liễu Ngâm Nguyệt lại né tránh làm cho hắn quơ vào khoảng không. Trong vương phủ hắn luôn cùng thê thiếp chơi trò đuổi bắt này, mà hắn còn ngà ngà men say, đối với sự lẩn trốn của Liễu Ngâm Nguyệt lại càng hứng thú, nhất định phải ôm được mỹ nhân.

Nhìn thấy đại vương gia mất khống chế, Tô Thiến Nhân như bị kiến bò, gấp gáp khuyên nhủ : “Vương gia đừng như vậy!”

“Cút ngay, không phải chuyện của ngươi!”

Lí Văn Lộc đẩy Tô Thiến Nhân ra, đuổi theo Liễu Ngâm Nguyệt. Còn nàng lúc này đang cố gắng chạy vào trong phòng, để tránh đại sắc lang này mới được!

Trong lúc kích động, nàng vô ý đụng vào một bờ ngực cứng rắn, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt tuấn dật cao ngất gần sát mình, làm cho tim của Liễu Ngâm Nguyệt  đập thình thịch, nhất thời ngây ngốc.

“Có chuyện gì vậy?” Lí Văn Tĩnh hỏi mọi người .

Tô Thiến Nhân thấy hắn như gặp được cứu tinh, vội vàng hành lễ.

“Bái kiến ba Vương gia!”

Liễu Ngâm Nguyệt ngây ngốc lấy lại tinh thần, lập tức rời khỏi ngực hắn, nhanh chóng cúi đầu hành lễ .

“Tam đệ, ta đang cùng tiểu mỹ nhân chơi đùa, ngươi cũng đến vô giúp vui?” Lí Văn Lộc say khướt quở trách.

Liễu Ngâm Nguyệt từ trong trạng thái ngây ngốc lấy lại tinh thần, lập tức rời khỏi ngực hắn, nhanh chóng cúi đầu hành lễ .

“Tam đệ, ta đang cùng tiểu mỹ nhân chơi đùa, ngươi cũng đến vô giúp vui?” Lí Văn Lộc say khướt quở trách.

“Chơi đùa?” Hắn nhìn về phía Tô Thiến Nhân.

“Là Đại vương gia nâng đỡ muốn chơi đùa cùng chúng ta, nhưng Liễu cô nương cảm thấy không khỏe, chỉ sợ không chịu được vui đùa cùng Đại vương gia…”Tô Thiến Nhân có ý ám chỉ, ánh mắt nhìn Lí Văn Tĩnh ám chỉ vị này có ý khó dễ Liễu Ngâm Nguyệt.

Lí Văn Tĩnh liền hiểu rõ, tò mò đánh giá Liễu Ngâm Nguyệt, lần đầu tiên nhìn nàng gần như vậy. Bốn mươi hai nữ tử tiến cung tham dự văn yến, mấy chục người hắn đều thấy, chỉ là chưa thấy nàng, bây giờ nhìn kỹ lại cảm thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi?

Liễu Ngâm Nguyệt sợ bị hắn nhận ra, liền cố ý bắt chước bừa, giả bộ ngượng ngùng tục tằn, ánh mắt phóng điện mạnh mẽ với Lí Văn Tĩnh. Dưới lớp phấn son thật dày, sớm làm người ta nhìn không thoải mái, hơn nữa loại ánh mắt phàm tục này, làm gì có nam nhân nào thích, Lí Văn Tĩnh đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“Đứng dậy.” Hắn vội vàng quay đầu, chỉ sợ nhìn thêm nữa toàn bộ thức ăn bị ói ra hết.

Liễu Ngâm Nguyệt biết mình bắt chước có hiệu quả, cố gắng làm trầm trọng thêm, lớn mật đến gần Lí Văn Tĩnh làm nũng “Vương gia, ta vừa mới hụt chân, suýt nữa thì ngã, cũng may có ngài đỡ, bằng không chắc chắn té rách ra rách thịt, chẳng phải sao? Nghĩ đến đây, ta thấy rất sợ hãi nha! Ngay cả chân vì bị dọa sợ mà mềm nhũn, ngài nói làm sao bây giờ” Ngữ khí nũng nịu, thỉnh thoảng nàng còn níu níu ống tay áo của Lí Văn Tĩnh, đem vẻ rụt rè của nữ tử quăng hết  toàn bộ.

Quả nhiên, Lí Văn Tĩnh không những né tránh nàng, trong ánh mắt cũng bắt đầu xuất hiện sự chán ghét.

“Tô cô nương, các ngươi lui ra đi!” Hắn hạ lệnh.

“Phải” Tô Thiến Nhân nghe lệnh cúi người rồi rời đi .

Liễu Ngâm Nguyệt còn đang muốn tiến lên dây dưa, nhưng vì Lý Văn Tĩnh cố ý xa cách, hơn nữa cũng bảo nghĩa muội mau chóng mang nàng rời đi, nên nàng mới bị Tô Thiến Nhân kéo

Đợi các nàng đi xa, Lí Văn Tĩnh  lắc đầu thở dài.

Lí Văn Lộc cũng nuốt đắng, nén giận nói “Tam đệ thật sự làm người ta mê mẩn, mỗi người đàn bà vừa thấy người, liền giống như bướm gặp hoa dây dưa không rời.”

“Hoàng huynh nói đùa, tiểu đệ cũng không phải  cô gái nào cũng có ý, đệ thấy nàng kia hành vi kỳ cục, tướng mạo cũng không xuất chúng là bao, chỉ sợ không xứng với hoàng huynh, nữ tử hầu hạ huynh dĩ nhiên  phải kiều diễm hơn ngàn lần. “

“Tam đệ có cao kiến gì?” Hắn khẽ nhướng mày.

“Hoàng huynh hẳn là biết, chọn nữ nhân đệ là cao thủ! Nếu hoàng huynh thích, tiểu đệ nguyện mang hoàng huynh đi theo để học hỏi, bất quá….”Hắn hạ giọng “Đừng để cho phụ hoàng biết.”

Lí Văn Lộc mở to mắt, hứng thú nhìn tam đệ, cười lớn “ Người trong cung sớm đồn đãi tam đệ thường đến dân gian tìm hoa hỏi liễu, xem ra chuyện này có thật ư, Tam vương gia phong lưu phóng khoáng, rốt cuộc đã làm bao nhiêu nữ nhân tan nát cõi lòng? “

“Nữ nhân thôi mà, có nam nhân nào không thích? Người ta nói “nhân bất phong lưu uổng thiếu niên *không phong lưu thì uổng tuổi trẻ*”, ngọc nhuyễn ôn hương là thứ đệ thích nhất, hoàng huynh đừng giễu cợt, để đêm nay tiểu đệ đưa huynh đến một nơi đặc biệt, nếm thử chút mùi vị nữ tử dân gian, mở rộng tầm mắt”

Lí Văn Lộc âm thầm suy nghĩ, tuy rằng tam đệ trầm mê nữ sắc, không màng chính sự, nhưng hắn cũng thật muốn biết đệ đệ mê đến cỡ nào, hắn thật muốn tìm hiểu cuối cùng nếu đúng như lời đồn, vậy thì đối thủ cạnh tranh chức vị thái tử cũng ít đi một người, đến lúc đó hắn chỉ cần toàn lực đối phó với Lí Văn Hú.

“Cứ theo ý đệ.” Hắn sảng khoái trả lời.

“Chúng ta quay về tiếp tục uống rượu đi! Không nên bỏ lỡ những lời ngon tiếng ngọt của các danh môn tiểu thư .”

Hai người nhìn nhau cười to, sau đó trở vào  yến tiệc.

******

Các mỹ nữ tranh thủ tình cảm bằng các màn múa hát nhiều vô số, nhưng đâu phải ai cũng được Tam vương gia yêu thương để trở thành vương phi? Những người có cơ hội lớn nhất, cũng là đối tượng bao người chú ý chính là Khương Ngọc Dung và Dương Yến Yến. Hai nữ tử này tranh đấu gay gắt, trở thành đề tài ai nhắc đến cũng phấn khích, cũng là điều các thái giám cung nữ thường hay nhắc tới lúc trà dư cơm hậu*

(*ý nói nhàn rỗi )

Bọn họ thậm chí còn cá cược xem ai trúng tuyển, tiền đặt đa số đều về phía Khương Ngọc Dung, Dương Yến Yến và Tô Thiến Nhân, cũng có một số đặt cược cho các nàng khác. Bất luận ván cược này ai thắng, tóm lại tuyệt không hề có người cho rằng Liễu Ngâm Nguyệt có hy vọng .

Một ngày đẹp trời, Lí Văn Tĩnh chiêu đãi các thiên kim đến ngự hoa viên ngắm hoa du ngoạn. Những người có tâm, thừa cơ giả dạng lo lắng, hy vọng có thể được Tam vương gia liếc mắt một cái, nếu được hắn coi trọng, tương lai không phải vương phi, thì cũng là một tỳ thiếp được sủng ái.

Lí Văn Tĩnh mặc y bào vàng nhạt, quý khí hoàng tộc cùng tiêu sái phong độ , quả thực có thể cướp trái tim của tất cả nữ nhân.

“Ai nha!” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến, thu hút sự chú ý của Lí Văn Tĩnh .

Thì ra là Dương Yến Yến té xuống đất, Lí Văn Tĩnh thấy vậy liền tiến lên nâng  thân thể mảnh mai vô lực của nàng dậy, dĩ nhiên biết nàng cố ý.

“Dương cô nương có sao không?”

“Tạ Vương gia quan tâm, chắc là do tối hôm qua ngủ không ngon giấc, nên mới không cẩn thật té ngã “

“Ngủ không ngon giấc? Chắc là chưa quen trong cung vì lạ chỗ?”

“Thật ra . . . . . Là bởi vì ta nghĩ hôm nay có thể cùng Tam vương gia du ngoạn ngự hoa viên, nên cao hứng đến ngủ không được.”

Nàng xấu hổ cúi đầu, bày ra dáng vẻ e thẹn cười cười, phong tình vạn chủng, vô cùng quyến rũ.

“Thì ra là tại bổn tương hại ngươi chịu khổ.” Ý cười của hắn tràn đầy khiêu khích .

Khương Ngọc Dung lạnh lùng liếc Dương Yến Yến một cái, đối với cử chỉ làm bộ làm tịch của kình địch thật sự khó chịu vô cùng. Đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng  lạnh lùng của nàng thản nhiên quét khắp ngự hoa viên, ở đây muôn hoa khoe sắc, có không ít những kỳ hoa được những nước phụ cận Đại Đường  tiến công, diễm lệ vô cùng.

“A!” Khương Ngọc Dung nhẹ la lên .

“Sao vậy?” Lí Văn Tĩnh nhìn về phía Khương Ngọc Dung.

“Hoa này có gai.” Nàng chăm chú nhìn ngón tay ngọc nhỏ dài của mình, ngón trỏ trắng như tuyết chảy ra một dòng máu đỏ tươi, tạo thành một sự đối lập mãnh liệt.

Khương Ngọc Dung khẽ nhíu mày, bộ dáng đau đớn nhăn nhó của nàng, nam nhân mà nhìn thấy chỉ sợ nhịn không được thương tiếc động lòng, chỉ có điều, Lí Văn Tĩnh không nói gì cười nhạt. Hai nữ nhân này đấu qua đấu lại, nếu so sánh thì Khương Ngọc Dung có vẻ cao tay hơn, mà hắn bình thường thì thấy nhiều rồi.

“Để bổn vương xem.”

Lí Văn Tĩnh nắm lấy tay nàng, kêu cung nữ đem khăn đến để lau vết máu cho nàng, ôn nhu xoa xoa.

Cảnh tượng này làm bao nhiêu thiên kim khác nhìn thấy rất hâm mộ, còn Dương Yến Yến dĩ nhiên bực mình vô cùng .

Lí Văn Tĩnh đưa mắt tìm thân ảnh của Tô Thiến Nhân, nàng đứng ở cuối đám người, đang cùng Liễu Ngâm Nguyệt tán gẫu rất cao hứng. Hắn nhìn thấy  rất buồn bực, Thiến Nhân sao lại quen biết thân thiết với một nữ tử phàm tục như thế?

Phát hiện Lí Văn Tĩnh đang nhìn về phía mình, Liễu Ngâm Nguyệt lập tức giả khát vọng như sài lang nhìn thấy  gà con , mị hoặc nhìn hắn, làm cho Lí Văn Tĩnh nhịn không được rùng mình, vội vàng xoay người làm như không thấy gì.

Liễu Ngâm Nguyệt thấy thế, liền quay đầu cười trộm, Tô Thiến Nhân nhìn nàng như vậy, lắc đầu quở trách nàng làm vậy là không phải .

“Ngâm Nguyệt tỷ tỷ tội tình gì phải làm cho dung mạo khí chất tuyệt sắc tựa thiên tiên của mình bị mất đi ?”

“Dù sao vị trí vương phi kia tỷ cũng không muốn, cần gì phải để ý chứ?”

“Tỷ tỷ trí tuệ linh mẫn, tài mạo song toàn, theo muội thấy, không ai thích hợp với vị trí vương phi hơn tỷ .”

“Muội quá khen, nữ nhân khác mong bay lên cây làm phượng hoàng, nhưng ta lại tình nguyện làm tiểu ma tước (con chim Tước nhỏ)  bình thường, chỉ muốn giương cánh bay xa, bay ra khỏi Dịch Đình Cung sâu giống như biển này, có thể tự do tự tại làm một con chim Ma Tước nho nhỏ.”

Tô Thiến Nhân cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn Liễu Ngâm Nguyệt.

Là một nữ tử đặc biệt không phải sao? Chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với nghĩa huynh nha!

******

Hôm sau, lão Hoàng Thượng ở ngự thư phòng triệu kiến một mình Tam hoàng nhi Lí Văn Tĩnh.

“Thần nhi bái kiến phụ hoàng.”

“Bình thân.”

“Tạ ơn, phụ hoàng.”

Lão Hoàng Thượng nghiêm trang nhìn  Tam Hoàng nhi. Nghe thái giám bên người nói, gần đây Tam hoàng tử thường xuyên vui vẻ với nhóm tài nữ, có thể thấy rất vừa lòng với mấy vị thiên kim kia, thật không biết hắn rốt cuộc sẽ chọn ai làm Vương phi?

“Hoàng nhi,có biết vì sao phụ hoàng triệu con yết kiến?”

“Xin phụ hoàng nói rõ.”

Lão Hoàng Thượng thở dài nói: “Con sớm nên lập phi, vậy mà đến đây vẫn chưa có thê thiếp nào, lần này tài nữ tiến cung tham gia văn yến, đều là khuê tú  danh môn, bất luận nhân phẩm hay tài mạo đều rất tốt, hoàng nhi đã có đối tượng chưa?”

“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, bốn mươi hai tài nữ này, ai nấy đều mạo mỹ tài cao, cũng vì vậy, thần nhi rất khó lựa chọn .”

Lão Hoàng Thượng mặc dù đã già, nhưng nghe tới đây cũng biết là hắn đang thoái thác. Đứa con cả ngày chìm đắm trong ngọc nhuyễn ôn hương này, sao lại không nạp chính phi, lại sa đọa như thế làm người ta tức giận, thế là hạ lệnh “Trẫm hy vọng lần này một trong bốn mươi hai thiên kim, con có thể tuyển ra một phi tử tài mạo song toàn, để tháng sau thành hôn. Nếu con vẫn chần chừ do dự, trẫm sẽ thay con làm chủ.”

“Thần nhi đáng chết, để phụ hoàng  cho thần nhi lo lắng thật sự tội lỗi, thần nhi sẽ cẩn thận lựa chọn đối tượng thích hợp, mới không phụ lòng yêu thương của phụ hoàng .”

Lão Hoàng Thượng vừa lòng gật đầu.

“Nếu vậy, con tốt nhất hãy lựa chọn thật tốt, trẫm chờ tin vui của con, lui ra đi.”

“Nhi thần cáo lui.”

Phụ hoàng đã ra mệnh lệnh, xem ra khó mà kéo dài hơn nữa.

Lí Văn Tĩnh trở lại Vương phủ, chờ đêm đến rồi triệu Khang Trọng Lân cùng Tiêu Cân Tiểu Ly tới Nghị Sự Các để mà thương lượng.

Lí Văn Tĩnh trở lại Vương phủ, chờ đêm đến mới triệu Khang Trọng Lân cùng Tiêu Cân Tiểu Ly tới Nghị Sự Các để  thương lượng.

Lí Văn Tĩnh hỏi Tiêu Cân Tiểu Ly.”Chuyện Lí Văn Hú cùng Đột Quyết thông đồng đều tra tới đâu rồi?”

“Mật hàm liên lạc được dùng một loại thuật ngữ, khó mà hiểu rõ nội dung của chỉ thị, hơn nữa do  người khác viết, không phải  nhị vương gia đích thân viết, thậm chí ký tên cũng không có dấu ấn, có thể thấy được Lí Văn Hú đề phòng cực kì cẩn thận, hắn đã dự đoán cho dù mật hàm  bị rơi vào tay kẻ khác cũng  khó  trở thành chứng cứ quan trọng được.”

“Một khi đã như vậy, Đột Quyết sao có thể chắc chắn mật hàm này xuất phát từ Li Văn Hú?”

“Ta nghi ngờ có vật chứng minh, để Đột Quyết có thể nhân ra thật giả, chuyện này ta sẽ điều tra thêm.”

“Làm phiền Tiêu huynh .”

“Đâu có.” Hắn chắp tay đáp lễ.

Lí Văn Tĩnh đột nhiên đổi đề tài, nói: “Thật ra, hôm nay mời hai vị tới là để bàn luận chuyện quan trọng khác.”

“Vương gia mời nói.”

“Hôm nay phụ hoàng triệu kiến ta, hạ lệnh ta phải tuyển ra một vương phi trong số bốn mươi hai tài nữ, khiến ta nhức đầu muốn chết.”

“Vương gia có vừa ý  ai không ?”

“Trước mắt lấy đại sự làm trọng, bổn vương sao có thể chuyên tâm nói chuyện tình cảm nhi nữ.”

Tiêu Cân Tiểu Ly cố ý  tỏ vẻ mặt hâm mộ nói: “Vương gia sao không thừa cơ cưới một vị vương phi và vài vị phi tần xinh đẹp, để hưởng thụ thật tốt nhu tình như nước của mỹ nhân, nếu không sẽ rất đáng tiếc?”

“Nếu các ngươi có hứng thú, ta để các ngươi làm chủ, nạp tam thê tứ thiếp không thành vấn đề.” Hắn bắt đầu phản công .

Cả hai vội vàng chắp tay nói: “Đa tạ Vương gia, chúng ta xin nhận lòng tốt!”

“Đừng khách sáo! Nếu các phu nhân có gặp, ta sẽ biện hộ dùm.” Hắn cười  xảo trá.

Hai người vội vàng nhận nói: “Chúng ta đùa thôi, Vương gia đừng tưởng thật.”

Lí Văn Tĩnh cười to, hắn biết rõ Tiêu- Khang hai người trong nhà có một thê tử rất ghen tuông , sẽ không dám tùy ý lỗ mảng! Nữ nhân nha! Trời sinh bình dấm rất chua, tốt nhất là đừng có đụng tới.

“Trở lại chuyện chính, mời hai vị đi theo ta.” Lí Văn Tĩnh dẫn họ vào thư phòng .

Vừa vào cửa, đập  vào mắt chính là cuộn tranh trong phòng.

“Phụ hoàng ra lệnh ta tuyển phi, ta chọn ra được hai mươi nữ tử, đó đều là bức họa của các nàng, muốn nghe ý kiến của các ngươi, để không gây trở ngại cho việc lớn, cái ngươi thấy ai thích hợp?”

“Oa, tất cả đều là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương nha!” Tiêu Cân Tiểu Ly nhìn mấy bức họa mà cảm thán .

“Đó chính là ý trung nhân của vương gia?” Khang Trọng Lân ngắm các nữ tử đoan trang trong bức họa.

“Không hẳn, chỉ thấy thuận mắt thôi, hy vọng có thể tìm được một nữ tử phù hợp với vấn đề, có thể ứng phó với phụ hoàng và hai vị hoàng huynh, nhất là Lí Văn Hú, ta phải làm cho hắn hoàn toàn hết nghi ngờ.”

“Nếu Vương gia không có ý đặc biệt với ai, Trọng Lân đề nghị tìm một nữ tử dịu ngoan, nhu thuận, dễ uy hiếp thì thỏa đáng”

“Không nên đâu!” Tiêu Cân Tiểu Ly nói thẳng .”Dù sao cũng là tuyển Vương phi, nếu không tìm nữ tử mình yêu, chẳng phải sẽ tiếc nuối cả đời?”

Lí Văn Tĩnh lạnh nhạt cười nói: “Tuy hồng nhan tri kỷ khó cầu, nhưng mà giờ phút đặc biệt này, cũng không lo nhiều vậy.”

Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một nữ tử mềm nhẹ.

“Nếu thực sự gặp hồng nhan tri kỷ, Vương gia sẽ không khinh xuất cuộc tuyển phi này?”

Ba người đồng loạt  nhìn về phía giọng nói vang lên, một nữ tử thướt tha bước vào bên trong, thản nhiên cười nhìn ba người .

Tiêu-Khang hai người nhìn mỹ nhân trước mặt  không khỏi kinh ngạc, Lí Văn Tĩnh ôn nhu tươi cười nhìn nàng.

“Đại ca, tha lỗi Thiến Nhân đến trễ.”

“Ngươi tới đúng lúc, để ta giới thiệu, hai vị này chính là bạn bè tốt quen thân  bình thường ta hay nhắc, Tiêu Cân Tiểu Lý tướng quân cùng nhị công tử Trung thư đại nhân Khang Trọng Lân.”

“Tiểu nữ Tô Thiến Nhân, xin thỉnh an hai vị.” Nàng dịu dàng cúi người hành lễ .

Tiêu-Khang hai người vội vàng khom người đáp lễ, tò mò đánh giá nữ tử thanh lệ trước mặt, không biết có quan hệ gì với Tam vương gia?

“Nàng là nghĩa muội của ta, ở phía Nam, là ta gọi  nàng đến giúp, nàng lại đây trợ  giúp ta một tay, an bài nàng vào bên trong đám nữ tử trúng tuyển . Tuy rằng mọi người mới gặp lần đầu , nhưng sau này cứ coi như người một nhà, có gì giúp đỡ lẫn nhau.”

“Xin Tiêu đại ca, Khang đại ca chỉ bảo  nhiều hơn.”

Khang Trọng Lân cười nói: “Tô cô nương đa lễ , Vương gia để Tô cô nương lẫn vào bốn mươi hai danh làm kim, nói vậy sớm đã an bài tốt, vậy Tô cô nương có vị trí rất tốt để xem nữ tử nào thích hợp làm Vương phi.”

“Đúng vậy, chỉ có nữ nhân mới có thể hiểu nữ nhân nhất, hôm nay mời đến  thật muốn nghe ý kiến của nàng, xem ai thích hợp nhất để trở thành  vương phi của Lí Văn Tĩnh ta?” Hắn liền nghĩ đến lời của Thiến Nhân lúc bước vào cửa “Thiến nhân, ngươi vừa rồi nói nếu thực sự gặp được hồng nhan tri kỷ. . . . . . Vậy nghĩ là sao?”

“Trước hết Thiến Nhân muốn hỏi đại ca, trong hai mươi bức họa nữ tử, không có ai được đại ca yêu?”

“Cũng không hẳn, các nàng ai cũng có nét đặc sắc riêng, là giai nhân khó tìm.”

“Nhưng không có ai làm đại ca thật sự động tâm, không có ai làm ca muốn lấy. “

Đôi mày anh tuấn của Lí Văn Tĩnh  khẽ nhíu, khóe miệng cong lên tuyệt đẹp, hứng thú hỏi “Nghĩa muội có đề nghị gì? “

Tô Thiến Nhân điềm đạm mỉm cười, quyết định không nên thừa nước đục thả câu.

“Có một nữ tử, thông minh vô cùng, ý vị thanh tú, tài hoa dào dạt cũng không muốn người ngoài biết được, đẹp còn hơn Hằng Nga tiên tử, đại ca nếu cưới nàng làm vợ, có thể nói là có phúc ba đời .”

“Nữ tử mà muội nói, ta đã gặp qua chưa? “

“Chẳng những đã gặp, mà còn xa tận chân trời gần như trước mắt!”

“Là ai?”

“Chính là Liễu Ngâm Nguyệt nha, là người lần trước té vào lòng của ca ca đó!”

Lí Văn Tĩnh nghe xong thiếu chút nữa té xỉu. Nghĩa muội có phải hai mắt bị mờ, cư nhiên lại nói một đại sắc nữ thành Hằng Nga tiên tử, còn kêu hắn lấy nàng?

“Nghĩa muội, muội không phải là đùa giỡn huynh chứ? Liễu Ngâm Nguyệt kia, son phấn phàm tục, cử chi lẳng lơ  thật làm người ta không dám lĩnh giáo .”

Nhìn vẻ mặt khó xử của nghĩa huynh, Tô Thiến Nhân không khỏi bật cười. Khó trách phản ứng của hắn như vậy, bởi vì Liễu Ngâm Nguyệt giả dạng quá giống, làm cho người ta khó mà nghĩ tới một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

“Muội chính là nói thật, chỉ là người ngoài không nhìn thấy được dung mạo thật sự của nàng thôi, nếu đại ca nhìn thấy nàng lúc không giả trang phòng bị, chắc chắn sẽ hiểu Thiến Nhân không nói dối , có thể nói là nhất kiến chung tình nha!”

Lí Văn Tĩnh vẫn là bán tín bán nghi, nàng tiếp tục : “Thiến Nhân đề nghị đại ca buổi tối đến Dịch Đình Cung, chắc chắn sẽ tin tưởng.”

“Đêm ? Sao lại như vậy?”

“Hằng Nga bất phàm, sao có thể dễ dàng nhìn thấy? Chắc chắn mỹ mạo che dấu không muốn ai biết, chờ khi trăng sáng  lên cao, vạn vật yên tĩnh, nếu muốn thưởng thức giai nhân, đương nhiên phải  đợi đến  ban đêm .”

Tiêu Cân Tiểu Ly gãi đầu, bộ dáng khó hiểu “Lời nói của Tô cô nương thật ý vị sâu xa, Khang huynh, ngươi  hiểu không?”

Khang Trọng Lân cảm thấy vô cùng hứng thú nói “Nếu Liễu Ngâm Nguyệt kia thật sự đúng như Tô cô nương nói, thì ban đêm đến xem cũng không có vấn đề gì? Vương gia chi bằng chính mắt chứng thực.”

Đôi mày đẹp của  Lí Văn Tĩnh hợp lại, suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới nói: “Cứ làm theo ý ngươi.”

Tô Thiến Nhân vui vẻ nói: “Thiến Nhân sớm đã an bài, chờ  đại ca đêm nay đi gặp.”

Nàng tin tưởng chỉ cần nghĩa huynh nhìn thấy bộ dáng thật sự Liễu Ngâm Nguyệt, sẽ đúng như dự liệu  của nàng .

Ngày đôi trai tài gái sắc này bên nhau không còn xa nữa!

Loading...

Xem tiếp: Chương 06

Loading...