21 Sắc mặt Dương Phú cứng đờ, thu hồi tươi cười, "Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, cũng không phải kẻ ngốc, lại dám tới đây làm loạn, khi dễ ta có phải hay không.
22 "Trước hết nghe ta nói. "Bỗng dưng một thanh âm lạnh lùng vang lên, khiến cho hai bên đang cãi nhau ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lục Cẩm Dương, cuối cùng cũng thật sự yên tĩnh,.
23 Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu lại, ánh mắt thâm thúy nhìn trâm châu Hải Đường trong tay mình. Thời điểm nàng bảy tuổi, trâm châu này là lễ vật sinh nhật mà Tần thị tặng cho nàng.
24 "Thật sự không thể lưu lại thêm vài ngày sao?"Tần thị lưu luyến kéo tay Lục Cẩm Dương, trong mắt mang theo mất mác. Lục Cẩm Dương dịu dàng nói, "Ngoại tổ mẫu, chờ Cẩm Dương sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ đến thăm người.
25 Lục Nguyên một thân y phục màu đồng, khí chất cương nghị, mày rậm bằng phẳng đang nhướn lên, trừng mắt nhìn Lục Cẩm Dương. Khi Lục Nguyên còn trẻ cũng được xem là người có khí phách, bất quá năm tháng đã làm hao mòn không ít, nhiều năm ngồi mát ăn bát vàng, Lục Nguyên đã phát tướng, người cũng có vẻ già nua.
26 "Có một việc phụ thân nghĩ sai rồi, Cố Du Hiên nâng tám kiệu lớn rước chính thất là ta về nhà, mà nàng ta. . . "Lục Cẩm Dương mắt lạnh quét về phía Lục Uyển Nhi, "chẳng qua cùng thân phận thiếp thất giống hệt nhau, nói là bình thê để dễ nghe hơn thôi.
27 Vì sao ngừng kiệu? Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Lục Cẩm Dương khụt khịt, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nàng đã sống hai kiếp người, chính mình nên kiềm chế tốt mới đúng, thế nhưng vẫn còn thiếu kiên nhẫn như vậy.
28 Lục Uyển Nhi một thân xiêm y màu vàng thêu hoa mỏng, trang điểm kỹ càng, xác định vết hồng trên mặt thoạt nhìn không dễ nhận ra, nhưng có thể nhìn thấy, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
29 Trần Oánh một thân vận váy trắng hoa đỗ quyên, trên đầu chỉ cài một cây trâm. Tuy rằng ăn mặc đơn giản, ngược lại càng hiện ra nét thanh tú động lòng người.
30 "Phu nhân, người xem, những chậu hoa này hợp lại với nhau trông thật đẹp. Phu nhân quả thật lợi hại. " Thất Vĩ cười khanh khách, nâng chậu lan hồ điệp lên ngắm nhìn, "dáng vẻ của loài hoa này thật sự rất giống với Hồ Điệp(bươm bướm)!"Thất Vĩ gật đầu liên tục, nhìn không rời mắt vào nhà kín trồng hoa, không keo kiệt hướng Lục Cẩm Dương khen ngợi.
31 "Nguyệt Dung, thân mình Vương mama như thế nào?" Khóe mắt Lục Cẩm Dương âm thầm đánh giá tiểu cô nương trước mắt. Nguyệt Dung vận sam y màu vàng nhạt, hai mắt trong veo, để lộ sự thông minh nhạy bén, lúc trước, do tuổi còn nhỏ, trở thành nha hoàn tam đẳng của Lục Cẩm Dương, nên nàng cũng không tiếp xúc nhiều.
32 "Liên Sinh ngươi làm gì? phu nhân kêu ngươi đi lấy Sơn Tham sao lại đi lâu như vậy?" Thất Vĩ cẩn thận kéo tay Liên Sinh, đè thấp thanh âm nói, "nói cho ngươi biết, bệnh tình của mama có tiến triển.
33 "Thế nào?" Lục Cẩm Dương cau mày, thoạt nhìn rất điềm tĩnh, nhưng trong áo lại âm thầm siết chặt mười ngón tay, hơi hơi có chút khẩn trương. Liên Sinh không dấu được vui mừng, "Phu nhân, thành công rồi, người đã bắt được!"Lục Cẩm Dương như trút được gánh nặng, cười cười, "Thành công là tốt rồi!""Đem người dẫn tới đây, ta muốn nhìn xem người ăn cây táo rào cây sung rốt cuộc là người nào!" Lục Cẩm Dương chậm rãi ngồi vào ghế, đem ly trà bưng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngồi ngay ngắn thân mình.
34 Hai mắt Trần Oánh chứa đầy sợ hãi, thấy Thất Vĩ gầm lên tức giận, cuối cùng nhịn không được cũng nói toạc ra. "Phu nhân, là Nhị phu nhân nói với nô tỳ, tư sắc nô tỳ không tồi, nếu theo hầu bên người phu nhân, cuối cùng chỉ có thể gả cho người sai vặt hoặc kẻ chăn ngựa, như vậy thì quá lãng phí , nên nếu nô tỳ làm tốt sự tình mà nhị phu nhân giao, nàng sẽ chuộc thân và tìm một mối nhân duyên tốt cho nô tỳ.
35 "Lão gia, phu nhân muốn mời ngài tới Trữ viên dùng bữa tối. " Nguyệt Dung cúi đầu, cung kính nói. Sáng sớm, Lục Cẩm Dương phân phó nàng ở ngoài cửa chờ Cố Du Hiên trở về.
36 "Lão. . . . . . lão gia. " Thu Cẩn hận không thể cắm đầu thật sâu xuống đất, lại càng không dám đối mặt với cơn giận dữ của Cố Du Hiên, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không mở miệng được.
37 Trần Oánh siết chặt tay áo, lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi. Chỗ hông bị đánh lần trước còn chưa hồi phục hẳn, giờ phút này vẫn còn ẩn ẩn đau. Nhìn thấy Thu Cẩn đang cố nháy mắt với mình, lại nhìn về phía Lục Cẩm Dương, từ đầu đến cuối vẫn mang theo ý cười nhạt.
38 "Lão phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, người cứu nô tỳ đi. " Thu Cẩn khóc đến thương tâm, nhưng vẫn không ngừng cầu xin tha thứ , liều mạng ôm lấy đùi Cố lão phu nhân.
39 Đáy lòng Lục Cẩm Dương trầm xuống, lời nói của Lục Uyển Nhi rõ ràng đang uy hiếp Dương mama, cơ hội trước mắt, nàng không thể bỏ qua. "Lão phu nhân, hành động của Dương mama thật khiến người khác khó có thể chấp nhận, lần này may mắn Cẩm Dương mời được Trương đại phu, cộng với việc Cẩm Dương lấy thuốc từ tiệm của mình, nếu không thì giờ phút này Vương mama đã sớm đi về thế giới bên kia.
40 Trữ viên lại như trước, khôi phục vẻ yên tĩnh. Từ lúc xảy ra chuyện của Thu Cẩn cùng Dương mama, Cố Du Hiên không quay lại đây một lần nào. nữaTrải qua nhiều ngày tịnh dưỡng, sức khỏe của Vương mama đã khá hơn, lúc này bà đang tựa vào giường, "Phu nhân, lão nô chỉ là một hạ nhân, không đáng để người phải làm như vậy.