1 Dựng cái xe đạp vào cánh cổng sắt cao chót vót với những cọc nhọn như chông vút lên trời, Nhã Ca nhấn chuông và chờ. Không phải đợi lâu, cô đã nghe tiếng khoá mở và cánh cổng màu đồng sang trọng hé ra.
2 Thanh Du thảy tờ phụ trang quảng cáo của báo Phụ Nữ về phía Nhã Ca: - Chỗ cần người bán hàng trong siêu thị này được đó. Mày đọc thử xem. Cầm tờ báo, Nhã Ca lẩm nhẩm : - Cần ngoại hình, bằng B Anh văn hay Hoa văn, làm việc theo ca, lương khởi điểm.
3 Cang loạng choạng bước ra khỏi nhà hàng, người nặc nồng mùi rượu. Anh đã uống nhiều lắm rồi, nhiều đến mức đã chết chìm trong rượu, nhiều đến mức không còn biết mình muốn gì, làm gì nữa.
4 Trong công ty, Cang nổi tiếng hắc ám. Nhiều nhân viên nữ làm việc dưới quyền anh đã khóc nức nở vì bị mắng khi phạm sai lầm. Họ bảo anh không có trái tim để biết thông cảm, biết thương yêu người khác.
5 Thanh Du nhịp nhịp tay lên giường :- Tao dám cá, Chí Phèo đã bị Thị Nở quát ột trận nên thân. Chắc cháo trắng cũng chả có để húp chớ đừng nói chi tới cháo hành.
6 Ông Thiệp gằn giọng hỏi Trúc Quỳnh : - Có đúng là con bé ấy đứng bên trong siêu thị không ? Quỳnh gật đầu : - Con không đời nào nhìn lầm. Chắc chắn có người đưa nó vào làm.
7 Đang dạo bước phía những quầy hàng bán băng, đĩa, Cang chợt nhíu mày khi nghe giọng phụ nữ vang lên vừa chua ngoa vừa đanh đá. Lại xảy ra chuyện giữa khách hàng và nhân viên rồi.
8 Nhã Ca mỉm cười khi thấy Cứ bước đến quầy của mình. Đáp lại nụ cười rất duyên của cô là gương mặt lạnh tanh của Cứ. Anh cộc lốc : - Giám đốc gọi kìa ! Nhã Ca ngạc nhiên : - Giám đốc gọi em hay chị Tường ? Vẫn giọng điệu dấm dẳng Cứ nói : - Gọi em chớ gọi Tường làm chi.
9 Ông Thiệp cao giọng nói với những người cùng đi với mình. - Trong hệ thống siêu thị thuộc tổng công ty Đông Đô trải dài khắp nước, siêu thị này có doanh thu cao nhất.
10 Phổ gõ tay lên mặt tủ kiếng, mắt không rời Nhã Ca. Cô bé đang thay pin điện thoại cho anh với vẻ cẩn thận và chăm chú Chăm chú đến mức không biết có người đang nhìn lén mình.
11 Cang hất hàm về phía Quân :- Sao mày ép con bé Nhã Ca nghỉ vậy ?Quân nói :- Nhã Ca tìm được chỗ khác làm phù hợp với thời khóa biểu cá nhân hơn nên nghỉ ở đây chớ tao đâu có ép.
12 Thanh Du lo lắng nhìn Nhã Ca. Mặt cô đang tái xanh, môi nhợt nhạt mím chặt như không còn máu, vầng trán lấm tấm mồ hôi dù nãy giờ Du vẫn thường xuyên lau mặt cho bạn.
13 Nhã Ca chống tay gắng gượng ngồi dậy một cách khó nhọc. Cô muốn vào nhà vệ sinh nhưng không có ai giúp, thôi thì đành "tự lực cánh sinh" cho quen vậy.
14 Ném bao thuốc rỗng vào sọt rác, Cang cáu kỉnh đứng dậy. Từ sáng đến giờ, anh bực bội kinh khủng mà không biết mình bực vì lý do gì. Đám nhân viên tránh xa anh như tránh xa cọp.
15 Nhã Ca giật mình làm rơi cả quyển vở xuống đất khi thấy Cang đứng ngoài cửa rào. Đúng là anh rồi chớ không thể là ai khác. Anh mỉm cười khi cô đứng trân trối nhìn :- Không định mở cửa cho khách sao nhỏ ?Tiếng "nhỏ" của anh nghe mới mềm lòng làm sao.
16 Nghiêng đầu nhìn Thục Trinh với vẻ vừa say đắm vừa ngưỡng mộ, Phổ tán tỉnh :- Càng nhìn lâu, càng thấy em trẻ. Em bây giờ đẹp và quyến rũ hơn xưa nhiều.
17 Nhìn gương mặt tái xanh của Nhã Ca khi ra mở cổng ình, Thục Trinh cao giọng kể cả:- Không mời khách vào nhà sao em? Nói thật chị đã tới đây rồi, em không mời chị cũng vào xem cái tổ chim câu nó ấm cỡ nào.
18 Cang hạ thấp giọng gần như năn nỉ:-Thanh Du! Em làm ơn đi mà. Thanh Du nhăn nhó:- Anh cũng làm ơn đi giám đốc. Em không biết chỗ Nhã Ca ở thật. Lúc nầy bọn em đã nghỉ học để ôn thi tốt nghiệp, nên không gặp Ca ở trường.
19 Cang vuốt nhẹ tóc Nhã Ca, giọng đong đầy yêu thương :- Giờ anh đã nhớ ra rồi. Buổi tối hôm đó khi về đến nhà, trong giấc ngủ của một gã say anh vẫn còn nghe mùi thơm tóc em.
20 Thanh Du hờ hững nhấc ống nghe:- Alô. Du đây!Đầu máy bên kia im lặng mất vài giây rồi một giọng con gái khá quen vang lên. - Nhã Ca đây. Khoẻ không Thanh Du?Như bị điện giật, Du giật nẩy người :- Mày.