121 Côn Sơn cảm thấy cứ thế mãi, địa vị của hắn chỉ sợ khó giữ được, nghĩ nghĩ, nghĩ ra một kế sách hay, tìm một cơ hội tìm cho Hạ Nhược Lan một nhà chồng tốt, về sau cô sẽ không có nhiều thời gian cùng Bảo Châu như vậy nữa.
122 “Nếu như hắn không thích con nữa? Thậm chí không muốn gặp con?”“Không để cho hắn ăn cơm. ” Tưởng tượng không ra cảnh Côn Sơn rời khỏi cô, cô phải làm sao? Cô không muốn rời xa Côn Sơn, cho nên cũng không cho Côn Sơn rời xa cô.
123 Tiểu Hoàng không để ý tới nó, cho là mình ngủ nghe nhầm, kỳ thật xem đó là khúc hát ru cũng không tệ, Bảo Châu có đôi khi ẩu tả, sẽ đem Tiểu Hoàng đang ngủ đặt ở gần máy quay đĩa cực lớn, máy quay đĩa hát thì cứ hát, nó ngủ thì cứ ngủ, dần dà thành thói quen.
124 Đại phu nhân không nghĩ tới đầu sẽ đụng vào ghế phía trước, Bảo Châu cũng bị đụng một phát, nhưng da cô dầy, không có trở ngại gìy, ngẩng đầu lên hỏi đại phu nhân: “Mẹ nuôi, có đau hay không?”Thẩm Chi Tề nghe Bảo Châu hỏi, mới biết được đại phu nhân bị đụng trúng đầu, vô ý thức quay đầu lại quan tâm bà: “Huệ Quyên, bà không sao chớ?”“Lão gia, tôi không sao.
125 “Cái này dễ xử lý. ” Tặng lễ thôi mà! Trước kia thời điểm cùng ông nội ở quê hương, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, đều cùng hàng xóm xung quanh giúp nhau tặng lễ, dùng bọc giấy gói hơn mấy cái bánh nướng.
126 Nhị phu nhân đợi cháu gái về, gọi điện thoại nói với cháu gái ít chuyện. Tinh thần Chu Hân Như lập tức tỉnh táo: “Dì, dì xem, chúng ta trong ngoài phối hợp, sẽ làm cho cô ta ở Thái Nguyên không còn chỗ đứng!”Yến hội ngày ấy đại phu nhân cùng Nhị phu nhân gọi người đưa quần áo cho Bảo Châu, đều phân phó để cô mặc đi dự tiệc, Nhị phu nhân còn đặc biệt lôi kéo tay Bảo Châu, cười ha hả mà nói: “Bảo Châu a! Trước kia là dì không đúng, bộ quần áo này là dì đã tỉ mỉ lựa chọn, con mặc vào nhất định đẹp mắt, xem như đây là lễ tạ lỗi của dì, nếu con tha thứ cho dì, mặc nó vào đi dự tiệc, về sau ân oán của chúng ta, như vậy xóa bỏ.
127 “Vì sao con muốn đưa cái này cho bác?”“Ăn ngon. ” Với tư cách một người tham ăn lâu năm , Bảo Châu vẫn cảm thấy ăn ngon so với cái gì đều trọng yếu. Quả nhiên ăn thật ngon, Mộc lão tướng quân yêu thích không buông tay đối với Thẩm lão gia cười nói: “Con gái nuôi này của ông không tệ, người rất thực tế lại đáng yêu, quan trọng nhất là làm đồ ăn thật ngon, đã lập gia đình chưa? Tiểu tử nhà tôi năm nay hai mươi mấy, cũng nên cưới vợ rồi, tôi xem Bảo Châu không tệ.
128 Bảo Châu nghĩ: “Tiểu Hắc, cô ấy trông thấy cưng thật hưng phấn, giống như đang khiêu vũ. ”“Cô mới đang khiêu vũ, cả nhà cô mới đang khiêu vũ!” Chu Hân Như tức đến toàn thân đều run rẩy, trên người cô chút ít thịt mỡ run lên một cái, Bảo Châu nhìn sững sờ, cảm thấy cô biểu diễn thật đặc sắc a! Còn kém giơ tay vỗ tay.
129 Chu Hân Như không phản bác được: “…”“Bởi vì cô muốn khi dễ một cô gái tay không tấc sắt, cùng với động vật nhỏ đáng yêu này. ” Mộc Thường Khoan nói xong sờ lên đầu Tiểu Hoàng.
130 Mộc Thường Khoan chặt chẽ đem Bảo Châu ôm trong ngực, cúi đầu, lặp đi lặp lại lặp nói: “Bảo Châu, anh là Mộc Đầu ca ca của em. Anh rốt cuộc tìm được em rồi.
131 Đột nhiên có xúc động muốn ngủ lại, tướng lãnh mang một thoát, đối với đại phu nhân nói: “Đêm nay ngủ lại đây. ”Đại phu nhân mừng rỡ như điên, ân cần đi qua đối với ông nói: “Lão gia, tôi đây lập tức sai người mang nước nóng vào?”“Đi thôi!” Thẩm lão gia vỗ tay của bà, trên mặt bà trong lúc vô tình toát ra vui sướng, thỏa mãn rất lớn lòng hư vinh đàn ông.
132 Thấy Bảo Châu đã ăn xong, Mộc Thường Khoan nói: “Gân đây ở Thái Nguyên đang diễn vở kịch ‘Ngọc mãn viên’, vừa vặn cho gia phụ hôm trước có hai vé, gia phụ cho anh, nếu em nguyện ý, buổi tối anh tới đón em đi xem.
133 Huyện trưởng đại nhân cũng hiểu được việc này kỳ quặc, vì vinh hoa phú quý, vạn nhất làm mất mạng con trai của mình sẽ không tốt, tranh thủ thời gian từ hôn.
134 “Vậy vì sao em gả cho hắn? Hắn tốt hơn anh?”“Anh nhìn rất đẹp. ”“Vậy thì vì cái gì?” (=. =’)“Hắn rất tham ăn. ” Bảo Châu mỉm cười, hồi tưởng lần đầu tiên gặp Côn Sơn, Côn Sơn thật sự rất tham ăn, ông nội đã từng nói qua, tham ăn là phúc.
135 “Thẩm mẹ, bà cũng đừng quá lo lắng, tôi thấy con của bà mặc quân phục, có lẽ cuộc sống rất tốt. ” Một người hàng xóm nói. “Vậy là tốt rồi. ” Thẩm mẹ cười cười, trong lòng thật vui vẻ, cuối cùng đã có tin tức.
136 Trong quán ăn tùy ý cũng thấy được người hút thuốc phiện, trong góc kia tốp năm tốp ba người nằm trên đất, mười phần đang phê do độc nghiện phát tác, người đi ngang qua nếu không cẩn thận, có thế sẽ bị bọn họ đột nhiên bổ nhào gắt gao cuốn lấy, thẳng đến đem tất cả những thứ có giá trị trên người vơ vét sạch mới thôi.
137 “Ừm. ” Bảo Châu gật đầu, vui vẻ đi ra ngoài, cuối cùng có thể trở về nhà ăn cơm. Cù thiếu cảm thấy kinh ngạc, gọi cô: “Mày không cần tao lập chừng từ sao? Không sợ tao chơi xấu à?”“Anh sẽ sao?” Bảo Châu xoay đầu lại, rất chân thành hỏi.
138 “Cậu lần này cháu thật sự là bị oan. Cháu nổ nhà cháu làm cái gì? Nhà kia là của cháu đấy!” Nổ nhà của mình, không thể nào nói nổi a? Cù thiếu cảm thấy rất oan, trước kia hắn làm qua một ít chuyện xấu, nhưng lần này thực không phải hắn làm.
139 Bảo Châu nói: “Dùng một quả, Côn Sơn giữ một quả. ”“Vậy còn một quả đâu?”“Cho họ Cù rồi. ”Côn Sơn nghe vậy càng thêm sốt ruột, hắn vốn nghĩ có lẽ vận khí tốt, lúc Bảo Châu làm nổ nhà không có người nhìn thấy, họ Cù không biết, vấn đề này hắn sẽ giả vờ không biết, coi như xong.
140 Côn Sơn gật đầu: “Đúng vậy. ”“Ông chủ của chúng tôi đã vì các vị đặt xong khách sạn, mời lên xe a!” Người da đen nói xong mời bọn họ lên trước sau hai chiếc xe.