181 Mộc Thường Khoan gật đầu: “Thả các người dễ dàng thôi, nhưng ngài trộm vũ khí của tôi thì tính làm sao?”“Mày muốn thế nào?”Mộc Thường Khoan nói: “Muốn mạng của ngài chắc chắn ngài sẽ không cho, nhưng ngài ba lần bốn lượt đến khiêu khích, không xuất ra chút thành ý, về sau tôi làm sao còn có thể lăn lộn trong quân doanh ? Tuy ngại cấp trên, tôi nhất định sẽ thả ngài, nhưng giam bao lâu, giam như thế nào, cái này thì rất khó nói.
182 Côn Sơn nghe xong, nhìn thoáng qua những người nằm trên mặt đất: “Các người còn muốn tỷ võ không?”Vẻ mặt mọi người sợ hãi lắc đầu, bọn họ cả một con chim cũng đánh không thắng, huống chi là đánh thắng chủ của chim, người này nhất định thân thủ rất tốt, bọn họ không dám tùy tiện nếm thử, lắc đầu nói: “Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi về sau không bao giờ đến khiêu khích, thật sự cũng không dám nữa!”Côn Sơn rất hài lòng gật đầu, hắn muốn dàn xếp ổn thỏa: “Chuyện này Tiểu Hoàng nhà tôi cũng có sai, tiền thuốc men tôi bỏ ra, A Hổ cậu gọi người đi mời đại phu đến xem bọn họ, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, đưa bọn họ trở về, đừng gây lớn chuyện.
183 Như vậy đối với cả hai đều tốt, sau khi đi Quảng Châu, nghe nói nô bộc trong nhà đều bị phân phát, hắn cũng không có nhớ tới sự hiện hữu của cô. Lúc Côn Sơn đi vệ sinh ra, từ xa nghe thấy một trận roi quất, âm thanh rất nặng, người bị đánh có lẽ bị thương không nhẹ.
184 “Vậy thiếu gia bảo trọng. ” Diệp Dung Thanh cúi đầu, lưu luyến rời đi. Côn Sơn quay đầu nhìn Bảo Châu, nha đầu kia đang ngồi xem tranh vẽ trên báo, nhìn các mỹ vị.
185 Thấy hắn thật lâu không nói chuyện, sau tấm bình phong Lục Côn Sơn nhìn thời gian, đầu tiên lên tiếng: “Nói đi! Vì cái gì muốn mua súng ống đạn dược?”“Ông chủ tôi đang cần, nghe nói vũ khí của ngài không tệ, cho nên tôi tới, giá tiền tùy ngài định, đừng quá không hợp lý là được, nhưng phải cho tôi 1% tiền boa, nếu không, tôi sẽ đổi chỗ khác.
186 “Nói bậy, cậu mới hai mươi mấy tuổi, như thế nào giống như một ông cụ non. Trong bang người tuổi còn trẻ sự nghiệp đã thành công như cậu không nhiều lắm, tôi muốn cậu làm gương cho bọn họ, cho bọn họ một ít động lực.
187 Cô hướng về phía Côn Sơn bổ nhào qua…“A!” Khi Bảo Châu mở mắt ra, chính mình ngã xuống đất. Nhìn chung quanh, hóa ra là nằm mơ, nhưng giấc mơ kia thật đáng sợ!Hơn nữa bình thường nằm mơ cô đều quên rất nhanh, hôm nay lại nhớ rõ.
188 “Em muốn dẫn anh về nhà, đừng ngủ nữa được không? Nếu không em đánh mông anh. ”“Bảo Châu?” Âm thanh chân thật như thế, Côn Sơn không thể tin mở mắt ra, thật là cô: “Sao em lại ở đây? Bọn hắn bắt em à?”“Em đến dẫn anh về nhà.
189 Gần đây Tổng đường chủ cao cao tại thượng có thể là bởi vì cố gắng vượt qua đại nạn sinh tử này, đột nhiên trở nên bình dị gần gũi, khoát tay áo nói: “Mọi người không cần phải khách khí, đều là anh em một nhà, mau ngồi.
190 Ông không có mở miệng kêu Côn Sơn đi với ông, bởi vì thật sự rất nguy hiểm, ông không thể nói đượcNhưng Côn Sơn cảm giác được: “Em đi với anh, từ nơi này xuất phát, chúng ta có thể mang theo các huynh đệ và vũ khí.
191 Ván thứ ba Tổng đường chủ thua. Hắn đường đường là Tổng đường chủ, nếu như bị trang điểm mất hôn như vậy, về sau uy nghiêm ở đâu? Lập tức ngã xuống giả bộ bất tỉnh, Bảo Châu tin là thật, hắn xem như tránh thoát một kiếp.
192 “Có ý gì?” Những người ở đây có lẽ không biết tình hình, mở miệng hỏi. “Ý trên mặt chữ, Hình phó đường chủ cùng người Nhật thông đồng, giả vờ thăm dò tôi, trên thực tế lại dẫn đường chủ đến bến tàu.
193 Côn Sơn đưa thay sờ sờ đầu Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng! Buổi tối ày một phần kẹo, cho nên mày phải báo đáp tao đúng không?”Cùng Bảo Châu ở chung lâu như vậy, mỗi lần nhìn thấy Bảo Châu khi dễ Tiểu Hoàng, hắn đều cảm thấy động tác kia thật đáng yêu, không khỏi học theo khi dễ Tiểu Hoàng, đem thức ăn mình không thích bỏ vào trong chén Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng ăn đi.
194 “Đi rồi, là một người đàn ông, đại khái ba mươi mấy tuổi. ” Cụ thể hắn cũng không rõ. “Bảo Châu!” Côn Sơn vội vàng đuổi theo, cả một bóng người cũng không thấy, lúc gấp tới giơ chân, muốn lái xe đuổi theo, lại phát hiện xe mình không thấy đâu, hỏi một bên người trông xe : “Xe của tôi đâu?”Khách sạn Nhân Hòa này quen với Côn Sơn, tự nhiên cũng nhận ra Bảo Châu: “Vừa rồi Thiếu phu nhân ngồi xe về rồi.
195 Cũng may hắn cũng không yếu, nếu không làm sao giữ được vợ?Côn Sơn thở dài về sau, tiếp tục lau tóc cho Bảo Châu. Bảo Châu nhàn rỗi nhàm chán, cầm lược nhỏ chải lông cho Tiểu Hoàng, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng nghe lời, Tiểu Hoàng nghe lời, Tiểu Hoàng cưng phải ngoan ngoãn ngồi, ngày mai cưới vợ cho cưng.
196 Mấy vị phu nhân khác cũng nêu lên ví dụ, mọi người đồng tâm hiệp lực lôi kéo Bảo Châu đi bệnh viện khảo vấn hồ ly tinh. Bảo Châu tuy không tin, nhưng vẫn bị bắt đi.
197 Cơm nước no nê về sau, Côn Sơn đem chuyện lập di chúc nói với cha mẹ, Lục lão gia chưa nói cái gì, dù sao tiền của ông đủ, hiện tại cũng là trên cơ bản con trai nuôi ông, Côn Sơn cùng Bảo Châu đối với ông lại thật tốt, di sản cho Bảo Châu, ông không có ý kiến, dù sao Bảo Châu cũng sẽ đối xử tốt với ông.
198 Thường xuyên qua lại đã quên mất, đợi đến sáng ngày thứ ba xuống máy bay, Cù thiếu mới phát hiện không đúng, bởi vì nơi này rõ ràng không phải sân bay nước Mỹ, Cù thiếu hơi kinh ngạc hỏi Bảo Châu: “Thiếu phu nhân, nơi này là chỗ nào?”“Thụy Sĩ.
199 Côn Sơn cái này cả khóc cũng không có khí lực nữa, tất cả tiền gửi ngân hàng của hắn!Từng khối vàng thỏi, đều biến thành một hoang đảo không biết tên.
200 Vừa lúc có thể đi hỏi Côn Sơn, lúc Côn Sơn đang buồn tóc đều sắp bị chính mình túm lại một nắm, Bảo Châu đẩy cửa vào : “Côn Sơn, anh xem cái này. ”“Đây là cái gì?” Côn Sơn cúi đầu xem xét, sau đó rất nhanh mang theo biểu cảm không thể tin ngẩng đầu lên: “Cái này ở đâu ra?”“Người bán đảo cho em.