Chương trước: Chương 49: Bỏ Hết Cả Tiền Vốn
1. Chương 1: Một Thanh Dao Phay
2. Chương 2: Nhiều Mẹ Như Vậy
3. Chương 3: Đồ Tham Ăn Bảo Châu
4. Chương 4: Nhảy Sông Tự Vận?
5. Chương 5: Em Gái, Em Thực Đáng Xấu Hổ
6. Chương 6: Hắn Lại Không Ăn Người
7. Chương 7: Nhưng Mà Cái Gì?
8. Chương 8: Tiểu Nha Đầu Đáng Thương
9. Chương 9: Đổi Với Cô?
10. Chương 10: Quanh Vinh Thịt Heo
11. Chương 11: Ở Rể?
12. Chương 12: Đây Là Bảo Châu?
13. Chương 13: Vận Động Thần Mã
14. Chương 14: Thú Vị!
15. Chương 15: Gả Cho Người Tham Ăn
16. Chương 16: Chân Lông Con Rể
17. Chương 17: Cô Có Sợ Tôi Không?
18. Chương 18: Đêm Tân Hôn
19. Chương 19: Tướng Công Như Ông Nội
20. Chương 20: Cô Nương, Vân…vân, Đợi Một Tý
21. Chương 21: Nên Khóc Hay Cười?
22. Chương 22: Cô Sẽ Không Kiếm Tiền, Cô Chỉ Tiêu Tiền!
23. Chương 23: Củi Mục Biến Thân
24. Chương 24: Ngâm Mình Trong Chum Nước
25. Chương 25: Vợ Tương Đương Hài Tử
26. Chương 26: Không Khỏi Nở Nụ Cười
27. Chương 27: Tính Trẻ Con
28. Chương 28: Ngày Thứ Ba Lại Mặt
29. Chương 29: Đêm Đó…
30. Chương 30: Đại Chiến Đoạt Chổi
31. Chương 31: Không Sợ Hàng Xóm Chê Cười
32. Chương 32: Đứng Không Yên
33. Chương 33: Tay Của Cô Ấy, Thật Mềm
34. Chương 34: Phát Tài
35. Chương 35: Làm Cái Gì?
36. Chương 36: Điều Tra
37. Chương 37: Không Lỗ Ah!
38. Chương 38: Rửa Tiền
39. Chương 39: Nhíu Mày Ngẩn Người
40. Chương 40: Tiêu Tiền Như Nước
41. Chương 41: Ngựa Vằn Câu Dẫn
42. Chương 42: Một Ngàn Đồng Làm Cảnh Sát?
43. Chương 43: Khí Phách Tương Trợ
44. Chương 44: Thật Xấu Hổ Kinh Khủng
45. Chương 45: Các Loại Chèn Ép
46. Chương 46: Lão Gia, Không Được!
47. Chương 47: Cô Muốn Giết Người
48. Chương 48: Thượng Bất Chính, Hạ Tắc Loạn
49. Chương 49: Bỏ Hết Cả Tiền Vốn
50. Chương 50: Ngày Mai Lại Đến Chứ?
51. Chương 51: Lầm Lớn Rồi!
52. Chương 52: Dưa Chua Ăn Mừng
53. Chương 53: Đầy Ngập Nhiệt Huyết!
54. Chương 54: Lòng Thật Lạnh Thật Lạnh…
55. Chương 55: Xem Phim
56. Chương 56: Thị Trưởng Phu Nhân
57. Chương 57: Uống Nhiều Nước
58. Chương 58: Tiểu Quái Thú
59. Chương 59: Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước
60. Chương 60: Côn Sơn Giả Ngu
61. Chương 61: Trung Thực
62. Chương 62: Hiểu Lầm Nhỏ
63. Chương 63: Hóa Bi Phẫn Thành Giấc Ngủ
64. Chương 64: Nổi Giận
65. Chương 65: Nặng Trịch
66. Chương 66: Tự Mình Đa Tình
67. Chương 67: Nước Đổ Lá Môn
68. Chương 68: Nộp Vũ Khí Đầu Hàng Không Giết
69. Chương 69: Dưới Đầu Gối Đàn Ông Là Vàng?
70. Chương 70: Sinh Bảo Bảo?
71. Chương 71: Sinh Bảo Bảo?
72. Chương 72: Ôm Vào Trong Ngực
73. Chương 73: Gạo Nấu Thành Cơm
74. Chương 74: Luống Cuống
75. Chương 75: Bị Bắt Cóc
76. Chương 76: Côn Sơn Nổi Giận
77. Chương 77: Có Phong Cách
78. Chương 78: Làm Chuyện Ngu Xuẩn
79. Chương 79: Một Mẻ Hốt Gọn
80. Chương 80: Khó Gặp
81. Chương 81: Ngàn Chén Không Say?
82. Chương 82: Giết Một Người Răn Trăm Người
83. Chương 83: Tiểu Gián Điệp Đáng Yêu
84. Chương 84: Thẩm Mẹ Rất Có Năng Lực
85. Chương 85: Cái Gọi Là Tiện Gả
86. Chương 86: So Máy Bay
87. Chương 87: Đánh Bậy Đánh Bạ
88. Chương 88: Tiểu Tặc Không May
89. Chương 89: Ngạo Kiều?
90. Chương 90: Báo Ân Đến Rồi
91. Chương 91: Phát Tài Nhỏ
92. Chương 92: Thật Là Lợi Hại
93. Chương 93: Làm Trở Ngại Chứ Không Giúp Gì?
94. Chương 94: Nằm Ở Trong Đống Tiền Khóc Than
95. Chương 95: Như Được Đại Xá
96. Chương 96: Đã Có?
97. Chương 97: Hoa Hoa Càng Khỏe Mạnh
98. Chương 98: Có Xe Có Phòng Có Máy Bay
99. Chương 99: Lục Lão Gia Tức Giận
100. Chương 100: Tánh Mạng Bị Giày Vò
101. Chương 101: Tiểu Hoàng Thịnh Hành Quảng Châu
102. Chương 102: Đau Bụng
103. Chương 103: Lần Đầu Tiên
104. Chương 104: Bí Quá Hoá Liều
105. Chương 105: Đại Ác Bá?
106. Chương 106: Thật Bất Ngờ
107. Chương 107: Người Nào Đó Rất Bị Tổn Thương
108. Chương 108: Vật Chất An Ủi
109. Chương 109: Có Vàng?
110. Chương 110: Vàng Cũng Chơi Mất Tích
111. Chương 111: Người Không Có Đồng Nào
112. Chương 112: Đổi Lương Thực
113. Chương 113: Bị Gạt
114. Chương 114: Không Thể Vãn Hồi
115. Chương 115: Có Thể Chuồn Yêm Không?
116. Chương 116: Quá Gian Trá
117. Chương 117: Biển , Đất, Trên Không Bao Toàn Bộ!
118. Chương 118: Không Lấy Được Vợ?
119. Chương 119: Bảo Châu Đói Bụng
120. Chương 120: Mỹ Nữ Đầu Bếp Nữ
121. Chương 121: Đánh Mông Ai
122. Chương 122: Không Cam Lòng
123. Chương 123: Xảo Ngộ
124. Chương 124: Độc Ngực?
125. Chương 125: Giết Ra Một Cao Phú Soái?
126. Chương 126: Vẻ Mặt Chờ Mong
127. Chương 127: Này, Tiểu Hắc!
128. Chương 128: Lại Gặp Mặt
129. Chương 129: Không Thể Tin Được
130. Chương 130: Mềm Mại Rối Tinh Rối Mù
131. Chương 131: Cùng Bảo Châu Cùng Nhanh Chóng
132. Chương 132: Đại Phú Đại Quý
133. Chương 133: Tan Nát Con Tim
134. Chương 134: Con Trai Đã Trở Lại
135. Chương 135: Bên Trong Có Lão Hổ?
136. Chương 136: Xem Như Ngươi Lợi Hại
137. Chương 137: Lập Tức Biến Mất
138. Chương 138: Thoáng Chốc Đỏ Lên
139. Chương 139: Trong Lòng Đặc Biệt Ngọt
140. Chương 140: Oan Gia Ngõ Hẹp
141. Chương 141: So Với Thống Khổ Càng Thống Khổ
142. Chương 142: Người Nào Thua?
143. Chương 143: Có Dám Hay Không?
144. Chương 144: Đại Thiếu Gia Giặt Rửa Bít Tất
145. Chương 145: Đổi Lão Đại?
146. Chương 146: Cự Tuyệt Bồi Thường
147. Chương 147: Không Cách Nào Dự Tính
148. Chương 148: Vừa Rồi Nguy Hiểm Thật
149. Chương 149: Đã Trúng Một Đao
150. Chương 150: Luống Cuống
151. Chương 151: Thối Quá A
152. Chương 152: Trả Đũa
153. Chương 153: Có Nỗi Khổ Tâm
154. Chương 154: Khiêu Chiến?
155. Chương 155: Lãng Đắc Hư Danh
156. Chương 156: Côn Sơn Trả Thù
157. Chương 157: Giữ Chặt
158. Chương 158: Muốn Chết?
159. Chương 159: Tốt Như Vậy Sao?
160. Chương 160: Đằng Đằng Sát Khí
161. Chương 161: Bán Súng Ống Đạn Được?
162. Chương 162: Gian Phu?
163. Chương 163: Nổ Xe?
164. Chương 164: Ngồi Chờ Chết?
165. Chương 165: Chí Khí Lớn
166. Chương 166: Nói Trúng Tim Đen
167. Chương 167: Nát Đầy Đất
168. Chương 168: Đủ Hoang Đường
169. Chương 169: Có Cừu Oán?
170. Chương 170: Rất Khó Giải Quyết
171. Chương 171: Có Người Nháo Sự
172. Chương 172: Cho Không Ông Tiền?
173. Chương 173: Niềm Vui Mới Của Lục Tiên Sinh?
174. Chương 174: Điên Rồi?
175. Chương 175: Nhất Thời Sửng Sờ
176. Chương 176: Như Cách Ba Thu
177. Chương 177: Công Trình Đậu Hũ
178. Chương 178: Một Cái Nhiệm Vụ
179. Chương 179: Bị Sợ Sao?
180. Chương 180: Ai Là Người Ngu?
181. Chương 181: Cùng Tiểu Hoàng Luận Võ
182. Chương 182: Phải Tan Vỡ
183. Chương 183: Đến Bước Đường Cùng?
184. Chương 184: Bị Đả Kích
185. Chương 185: Là Thật Hay Giả?
186. Chương 186: Ẩn Ẩn Thấy Đau
187. Chương 187: Côn Sơn Gặp Nạn
188. Chương 188: Là Một Cạm Bẫy?
189. Chương 189: Ân Cứu Mạng
190. Chương 190: Biến Thành Thạch Lựu Tỷ
191. Chương 191: Chột Dạ?
192. Chương 192: Không Thích Ăn
193. Chương 193: Tiểu Tam Tới Chơi
194. Chương 194: Ai Bị Bắt Cóc?
195. Chương 195: Lửa Cháy Đến Nơi
196. Chương 196: Tiểu Tam Thủ Đoạn?
197. Chương 197: Vui Đùa Quá Trớn Rồi
198. Chương 198: Kinh Hỉ Hay Là Kinh Hãi?
199. Chương 199: Xoay Người?
200. Chương 200: Thân Cận Yến
201. Chương 201: Vẻ Mặt Nghiêm Túc Tiểu Bảo Bảo
202. Chương 202: Khinh Người Quá Đáng
203. Chương 203: Hai Mắt Tỏa Sáng
204. Chương 204: Tuyệt Vọng Nhỏ
205. Chương 205: Đưa Than Sưởi Ấm Trong Ngày Tuyết Rơi
206. Chương 206: Kém Cỏi
207. Chương 207: Đại Phú Soái
208. Chương 208: Ai Phải Lập Gia Đình?
209. Chương 209: Nhận Con Gái
210. Chương 210: Trở Lại Quê Quán
211. Chương 211: Ý Xấu
212. Chương 212: Không Cần Nói Cho Côn Sơn
213. Chương 213: Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt
214. Chương 214: Nghịch Lửa?
215. Chương 215: Vừa Thấy Đã Yêu
216. Chương 216: Cái Gì Quan Trọng Hơn
217. Chương 217: Cầu Hôn
218. Chương 218: Ba Người Đi Tất Có Bóng Đèn
219. Chương 219: Mang Thai
220. Chương 220: Trò Chơi Lăn Lộn?
221. Chương 221: Xảy Ra Chuyện Lớn
222. Chương 222: Phong Ba Nạp Thiếp
223. Chương 223: Hai Con Hổ
224. Chương 224: Thở Không Nổi
225. Chương 225: Cuộc Chiến Tranh Giành Địa Vị
226. Chương 226: Ai Là Cái Đích Cho Mọi Người Hướng Tới?
227. Chương 227: Càng Ngã Càng Khỏe Mạnh
228. Chương 228: Côn Sơn Keo Kiệt?
229. Chương 229: Bảo Châu Mua Nhà
230. Chương 230: Rơi Vào Bẫy Rập?
231. Chương 231: Bức Đến Tuyệt Cảnh
232. Chương 232: Bị Bắt Cóc
233. Chương 233: Cấp Tốc
234. Chương 234: Có Manh Mối
235. Chương 235: Đại Kết Cục (thượng)
236. Chương 236: Hai Năm Sau Thượng Hải
237. Chương 237: Đại Kết Cục ( Hạ )
Người con trai mở miệng nói: “Lưỡng tình nếu là lúc lâu dài, há sợ sớm tối.”
Tình yêu trong câu thơ, hắn yêu nhất câu này, đã là thâm tình cho dù không thể sớm tối bên nhau, cũng nhất định sẽ không quên.
Nói xong hắn đối với mọi người nói: “Tôi có chút cháng váng đầu, mọi người cứ tiếp tục, tôi trở về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Mọi người để hắn rời đi, sau khi rời khỏi hoa viên, người con trai cảm giác mình thoải mái không ít, đang muốn trở về phòng đọc sách, thì nghe thấy một giọng nữ giòn giòn giã giã truyền đến, cô bé kia một bên đuổi theo cái gì đó, một bên hô: “Đừng chạy a! Này! Đứng lại! Mày đứng lại cho tao đem đi hấp, không đứng lại tao sẽ cắt mày thành từng khối kho tàu ăn.”
Thật là một cô gái bạo lực a!
Không phải hấp thì là kho tàu, kẻ đần mới không chạy a?
Hắn kìm lòng không được thăm dò nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một cô gái mặc đầm Hoa Kì nhảy dựng lên đuổi theo một con tôm hùm đang bò rất nhanh trên mặt đất, chuyện này vốn cũng không quan hệ gì đến hắn, chỉ là thấy cô bé kia tựa hồ không biết nên bắt tôm hùm như thế nào, dùng tay trực tiếp chụp đầu tôm hùm, hắn khẽ kêu một tiếng: “Coi chừng bị nó cào bị thương.”
“A!” Bảo Châu ngây ngốc, không nghĩ tới sẽ bị tôm hùm cào bị thương.
Hắn thấy tay cô chảy máu, vốn định bắt lấy tay của cô giúp cô băng bó, nhưng lại sợ mạo phạm người đẹp, chưa kịp suy nghĩ nên làm sao, đã thấy cô gái kia đi tới bên tường dùng móng tay gảy nhẹ vào vách tường làm tro bụi rơi vào trên vết thương máu không chảy nữa.
Hắn thấy cô mặc quần áo hoa lệ lại nhỏ tuổi, tưởng là thiên kim của Lục gia, đang muốn tiến lên tự giới thiệu, thì thấy cô đã ngồi xổm xuống bắt tôm hùm, lần này cô đã có kinh nghiệm, bắt cái đuôi!
Tôm hùm bị bắt đuôi liền vung vẩy, khí lực nó lớn thiếu chút nữa lại làm bị thương Bảo Châu, nam tử một bên thấy nguy hiểm, chờ lúc hắn định tiến lên hỗ trợ, thì cô đã để tôm hùm xuống, sau đó tháo khăn lụa choàng cổ xuống, lần nữa hướng tôm hùm đánh tới, sau đó dùng khăn lụa đem tôm hùm trói lại, còn thắt một cái nơ con bướm.
Hắn đã lớn đến thế, nhưng chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy, bị thương ở tay cô không có khóc, ngược lại đi thử nghiệm, một lần lại một lần thẳng đến chế ngự được mới thôi, lần đầu không được, thì lần thứ hai, lần thứ hai không được thì lần thứ ba, nghị lực như vậy so với những người trí thức như bọn họ càng thêm kiên định, nam tử thấy cô ôm tôm hùm vào trong ngực, hỏi: “Nếu như cô bắt không được nó, cô sẽ làm sao?”
Bảo Châu cho hắn một ánh mắt anh rất đần, sau đó nói: “Bắt lấy nó a!”
“Nếu bắt không được nữa?”
“Thì để cho Côn Sơn bắt.”
Hắn biết rõ Côn Sơn trong miệng Bảo Châu là ai, nói: “Vậy nếu Côn Sơn cũng bắt không được thì sao?”
Xem tiếp: Chương 51: Lầm Lớn Rồi!