Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trấm Chi Mị Chương 45: Chương 40

Chương trước: Chương 44: Chương 39



Editor: Linhh Linhh

Thẩm Quốc Phong qua đời được một tuần, vụ án liên quan tới việc bốn nhân viên của bệnh viện thành phố Tứ Xuyên nhận hối lộ đã sử dụng dụng cụ chữa bệnh không phù hợp chưa qua kiểm định được xét xử ở viện tòa án nhân dân tối cao của thành phố. Nhận thấy rằng Tưởng Ngọc Hà có thái độ hối cải, lại lập công quan trọng, chủ động trả lại tiền, bị xét xử tù có thời hạn ba năm.

Cho dù Thẩm Lục Gia có chạy vạy bằng mọi cách nhưng với kết quả như vậy, Thẩm Thuật vẫn không quá hài lòng, trong lòng cảm thấy cháu không sử dụng hết sức lực.

Mà bất mãn với tâm phúc của Thẩm Quốc Phong – thư ký riêng Hứa Hành Trạch tới nhà họ Thẩm thông báo lúc còn sống Thẩm lão gia đã lập di chúc, việc này giống như phích nước nóng, rốt cuộc ầm một tiếng, nổ.

“Tất cả căn nhà họ Thẩm thuộc về cháu đích tôn Thẩm Lục Gia, còn lại tiền gửi ngân hàng và tiền mặt trung bình chia nhỏ thành ba phần, nhà anh cả được một phần, nhà chú hai được hai phần.”

Ba quá thiên vị! Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Thẩm Thuật.

Chính xác mà nói đất ở núi Minh Dương là miệng thành phố, chính là tấc đất tấc vàng. Nhà họ Thẩm hơn hai trăm mét vuông, được bao nhiêu tiền? Huống chi thư họa danh nhân, đồ cổ văn chơi, mặc dù Thẩm Thuật ông không tinh thông những món đồ này, nhưng cũng không phải người đàn ông đầu đầy hồ ngu dốt. Hôm nay vàng Hải Nam giá bao nhiêu tiền? Gỗ đàn hương giá bao nhiêu? Giường long phượng khi ông cụ còn sống vẫn ngủ, sợ là hơn mấy triệu!

Hứa Hành Trạch biết mình không tiện ở lâu, đưa bản sao di chúc, được công chứng giống với bản di chúc chính, và chìa khóa tủ bảo hiểm ngân hàng ra liền cùng với luật sư đang ngồi trên cái bàn tròn nhà họ Thẩm, cáo từ rời đi.

Chân trước Hứa Hành Trạch vừa mới đi, Thẩm Văn Bân đã bất mãn kêu lên, “Ông nội quá thiên vị, anh họ có nhiều tiền như vậy, có nơi nào thiếu nhà.”

Vốn đang nhắm mắt dưỡng thần Lục Nhã Nhu đột nhiên mở hai mắt, chán ghét liếc mắt nhìn Thẩm Văn Bân, khổ tâm ba mẹ đặt tên hắn là Văn Bân, văn vẻ lịch sự, quân tử, căn bản là thiếu đầu óc trở nên ngu xuẩn.

Thẩm Thuật ho khan một cái: “Người một nhà, theo lý thuyết không nên nói tiền bạc, nói tiền làm tổn thương tình cảm. Nhưng Lục Gia, cháu hiểu được, tuy chú Hai ta gây dựng ở thành phố này, nhưng tài sản bộ giữ, nước trong nha môn cũng không thể mò tới. Thím Hai cháu lại, ôi, không đề cập tới làm hỏng tâm trạng, cuối năm Văn Bân kết hôn, nhà chú đã giúp nó chuẩn bị xong, nhưng trang trí, nhẫn kim cương, tiệc cưới, rượu, mấy đồ kia không nên dùng tiền sao? Bây giờ con gái thực tế, trang trí đơn giản không chấp nhận, không phải nhẫn kim cương không chịu, khách sạn để làm tiệc rượu ít nhất cũng phải bốn sao trở lên, xe hoa ít nhất phải BMW trở lên...”

Thẩm Thuật bảy ngoằn tám ngoèo một lời, đơn giản vì Thẩm Quốc Phong để lại tài sản riêng lớn.

Trong lòng Thẩm Lục Gia biết rõ, cũng không vạch trần.

Nghe vậy Lục Nhã Nhu nổi giận trong lòng, bà cười lạnh một tiếng, “Lời nói của chú Hai thật không có đạo lý. Di chúc là lúc ba còn sống đã lập, đó là ông cụ phòng bị, biết đạo lý ‘Lão kiện xuân hàn thu sau nhiệt’, phòng ngừa con cháu giống nhau, không vâng lời dẫn tới xảy ra mưu đoạt tài sản.”

“Bà____” Thẩm Thuật tức giận.

“Ba lập được di chúc, nên phân chia làm sao, ông cụ tự mình biết. Tôi chỉ biết là bây giờ phân chia không ai thiếu thốn, tiền ba gửi ngân hàng cũng giữ lại cho chú hai phần, Văn Bân muốn kết hôn, chẳng lẽ sau này Lục Gia không kết hôn? Hơn nữa tiền của Lục Gia cũng không phải trên trời rơi xuống, lúc cha con các người ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, con trai tôi làm việc vất vả!”

“Hai phần có là gì, giá cả căn nhà bao nhiêu tiền? Đồ đạc trong nhà giá trị bao nhiêu tiền? Trong thư phòng ông cụ treo thư họa của danh nhân bao nhiêu tiền? Bác cổ trên kệ đồ cổ trị giá bao nhiêu tiền? Đơn giản là đèn bấc, sáng cái rắm. Nếu như di chúc khiến người người điên đảo, tôi thấy bà có thể môi trên môi dưới chạm nhau, nói đường đường chính chính như vậy!” Thẩm Thuật cứng cổ nói.

Thẩm Văn Bân cũng theo sau luôn miệng phụ họa, “Đúng đúng.”

“Đáng tiếc trong di chúc giấy trắng mực đen viết rõ ràng, nếu các người không hài lòng, cũng chỉ có thể xuống dưới lòng đất hỏi lão gia.” Lục Nhã Nhu thờ ơ cạo cạo móng tay.

“Tôi nhổ vào! Lại xích khẩu bạch thiệt nguyền rủa cha con chúng tôi xuống đất.” Thẩm Thuật bị mù quáng, “Phải xuống dưới lòng đất cũng nên là bà người nửa tàn phế. Khó trách năm đó anh cả thà rằng ra đi trắng tay, cũng phải cùng bà ly dị. Đừng nói cả đời, sống chung cùng người phụ nữa ác độc như bà, cũng sợ muốn chết!”

Thẩm Tự là tử huyệt

Loading...

Xem tiếp: Chương 46: Chương 41

Loading...