61
Kiều Nhân dụi mắt, đôi lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt, khi nói chuyện giọng đều không có chút sức lực nào: "Không thoải mái. "
Anh đưa bàn tay lại gần, mu bàn tay dán lên trán cô thử: "Đau đầu à?"
Kiều Nhân gật đầu.
62
Kiều Nhân đang chỉnh lại trang phục được một nửa, cứ thế khựng lại.
Tay trái của cô còn đang cầm dây đai lưng trên váy ngủ, nhẹ nhàng sờ sờ mấy lần mới thả xuống.
63
Âm thanh không lớn, nhưng trên ban công chỉ có hai bọn họ nên nghe được cực kỳ rõ ràng.
Rất nhanh, người đằng trước xoay đầu lại, khẽ nhướng mày nhìn cô một cái.
64
Nói qua nói lại Kiều Nhân nghe vài câu cũng đại khái đoán được thân phận của người này.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đeo kính, âu phục giày da, ánh mắt ôn hòa, mỗi một điểm đều khớp với miêu tả của Tiểu Hắc về chủ tịch.
65 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi yên lặng mấy giây, Kiều Nhân nghe thấy tiếng nước chảy truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
66
Dòng chữ này gửi đi, đợi mấy phút điện thoại không có động tĩnh gì.
Kiều Nhân gục đầu lên tay lái một chút, mãi tới khi thời gian trên màn hình chuyển từ bảy giờ bốn mươi thành tám giờ, cô mới bỏ điện thoại sang một bên, lái xe tới Đệ Nhất Lâu.
67 Kiều Nhân đang đứng ở trên bậc thềm lát đá của vườn hoa, bậc thềm so với nơi mà Kỷ Hàn Thanh đang đứng cao hơn khoảng 10 centimet, bởi vậy hai người một trên một dưới, chênh lệch chiều cao được rút ngắn không ít.
68
Kiều Nhân cảm thấy mình không được xem là một người đặc biệt nghe lời.
Điểm này Tống nữ sĩ là người biết rõ nhất. Kiều Nhân lớn như vậy, số lần không nghe lời tự ý tiền trảm hậu tấu của cô khả năng là hai bàn tay đều không đếm hết.
69
Kiều Nhân suýt nữa tưởng là mình nghe nhầm.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc đứng đắn: "Quà đâu?"
Kiều Nhân không đáp, lặp lại câu hỏi: "Thật sự không định để em vào trong sao?"
Sau đó anh tiếp tục "Ừ" một tiếng.
70
Kỷ Hàn Thanh nói câu này từng chữ từng chữ rõ ràng, rõ ràng tới mức Kiều Nhân hoàn toàn không có cách nào lừa mình dối người.
Kiều Nhân đứng tại chỗ, cảm thấy càng lúc chân càng run rẩy.
71
Anh dám cúp điện thoại của cô.
Kỷ Hàn Thanh cúp điện thoại của Kiều Nhân.
Đêm trước hai người vừa ngủ với nhau, đêm nay lại có một người phụ nữ khác đi vào phòng của anh.
72
Kiều Nhân còn tưởng đây là lý do mà Kỷ Hàn Thanh thuận miệng nói bừa.
Cô thật sự không nghĩ ra vào lúc này còn thông gió cái gì, nheo mắt nhìn anh: "Tối muộn rồi còn thông gió gì nữa?"
Rõ ràng là giọng điệu không tin.
73
Đúng là Kiều Nhân dẫm vui vẻ thật.
Hơn nữa cảm giác thỏa mãn này vẫn kéo dài tới tận khi hoàn thành xong thủ tục chuyển lên nhân viên chính thức.
74
Là Kỷ Hàn Thanh nhắn tin đến.
Kiều Nhân liếc nhìn thời gian, đã là một giờ rưỡi sáng.
Cô gõ chữ trả lời "Vâng", mấy giây sau cảm thấy là lạ, lại gõ thêm một hàng chữ nữa: [Sao anh còn chưa ngủ?]
Đầu bên kia không đáp.
75
Đường Mộ Bạch đúng là chẳng làm gì cả.
Khoảng cách của anh ta và Kiều Nhân vẫn nằm trong phạm vi an toàn, cách mấy chục centimet, ngay cả hô hấp cũng không hề trong cùng một không gian.
76
Tống nữ sĩ gọi cho cô vào lúc này, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không có chuyện gì tốt đẹp.
Kiều Nhân không muốn đưa tay lấy điện thoại trong túi, nín thở nghe tiếng chuông điện thoại kêu mãi tới khi bị đầu bên kia ngắt máy.
77
Câu nói này của Kỷ Hàn Thanh giống như sấm sét giữa trời quang, ầm ầm truyền đến bên tai Kiều Nhân.
Kiều Nhân bị làm cho hoa mắt chóng mặt, nửa ngày mới phản ứng kịp: "Anh bảo mẹ em đến đây làm gì?"
Cô vốn chỉ hận mấy ngày này không thể biến mất khỏi tầm mắt của Tống nữ sĩ, như vậy chí ít cũng có thể có mấy ngày yên tĩnh.
78
Đáng lẽ ngay từ đầu Kiều Nhân nên biết, nồi có thể quăng, nhưng không thể quăng bừa lên người Kỷ Hàn Thanh được.
Cô đảo mắt, lặng lẽ nhìn Tống nữ sĩ.
79
Chính là Chu U Vương vì muốn đổi lấy một nụ cười của hồng nhan mà đốt lửa trêu đùa các chư hầu.
Kiều Nhân học lịch sử không tệ lắm, vì thế nên cũng biết người kia là ai, nhưng cô không cảm thấy mình là Bao Tự.
80
Lần này Kỷ Hàn Thanh uy hiếp rất có hiệu quả.
Kiều Nhân thật sự nằm nghiêm chỉnh trên giường đợi mấy ngày khiến Lục Hạ ngạc nhiên không tin nổi.