121 Nhưng nó lại nói một câu khiến cho cậu tức điên, “Tôi không nói, cậu không nói thì chẳng ai biết được. ’’
“Cô…”
“Tôi muốn đến trường. ”
Thật khó tin! Người đi học muộn, cúp tiết thường xuyên như cô mà cũng nói được câu này hay sao? Minwoo đi đến bàn nước lấy túi quần áo mà cậu bảo y tá chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho Bảo Nhi, coi như đã ngầm thỏa hiệp.
122 Nhưng nó lại nói một câu khiến cho cậu tức điên, “Tôi không nói, cậu không nói thì chẳng ai biết được. ’’
“Cô…”
“Tôi muốn đến trường. ”
Thật khó tin! Người đi học muộn, cúp tiết thường xuyên như cô mà cũng nói được câu này hay sao? Minwoo đi đến bàn nước lấy túi quần áo mà cậu bảo y tá chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho Bảo Nhi, coi như đã ngầm thỏa hiệp.
123 Tưởng rằng sẽ khó khăn lắm mới biết được chân tướng sự việc. Dù vậy Bảo Nhi cũng không thể ngờ rằng rất nhanh chóng nó đã biết được câu trả lời. Đáng cười thay, lại là từ miệng của Bảo Nam.
124 Xin chào các bạn độc giả đang theo dõi truyện "Trái tim của tôi là thiên thần hay ác quỷ", do mình phải chuẩn bị thi vào cấp ba nên truyện sẽ được đăng tiếp vào tháng 6/2017.
125 “Cháu…” Bảo Nhi ôm má, tâm can từng hồi run rẩy. Nó không nhúc nhích, cũng không biết mình nên nói và nên làm gì, bởi kể từ lúc có ký ức, nó chưa bao giờ cảm thấy mình hèn nhát, không dám đối diện với người khác như lúc này.
126 Sau khi thanh toán tiền, vì để mọi người không chú ý, Bảo Nhi bị người đàn ông ôm ghì vào lòng, kéo đi, trong lúc đó, con dao trên tay anh ta một khắc cũng không rời khỏi người nó.
127 Nhưng tất cả đã quá muộn, chiếc xe Bảo Nhi đang ngồi quá cũ kĩ, vì vậy dù nó có cố hết sức cũng không thể thoát khỏi “móng vuốt” của chiếc container khổng lồ đang điên cuồng lao ngược chiều.
128 Trở về nhiều năm trước.
Thuở ấy, Hiểu Du lúc nào cũng thắc mắc về họ của mình. Mặc dù mới chỉ có ít tuổi, nhưng nó biết bố, mẹ, ông nội,… hay tất cả các thành viên trong gia đình nó đều mang họ Walker, vậy mà nó lại mang họ Trần – một cái họ lạ hoắc.
129 Hiểu Du đã rất nhiều lần tưởng tượng ra hoàn cảnh ba người có cơ hội chạm mặt nhau. Nó đã rất vui mừng nhưng sau ngày hôm đó, dường như Thiên Vũ và Bảo Nam đã bốc hơi, hoàn toàn không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt nó nữa.
130 Tiếng sấm chớp đùng đoàng, mây đen dày đặc che khuất ánh sao, vài phút trước đất trời chỉ thoảng vài cơn gió nhẹ, khắc này lại đột ngột nổi giông, báo hiệu một cơn mưa to dữ dội sắp trút xuống.
131 Xin chào tất cả các bạn độc giả, những người vẫn đang theo dõi và ủng hộ truyện "Trái tim của tôi là thiên thần hay ác quỷ". Hôm nay mình viết thông báo này để gửi lời xin lỗi tới tất cả mọi người vì đã không ra chương mới trong một thời gian khá dài.
132 Không gian tối tăm, đầy mùi lạ lẫm. Bốn bề xung quanh đều đang lắc lư, đem đến sự chếnh choáng, khó giữ thăng bằng, cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.
133 Những chuyện xảy ra sau đó khiến mối quan hệ giữa Hiểu Du, Thiên Vũ và Bảo Nam ngày càng có sự biến đổi. Lâu sau khi hồi tưởng lại Hiểu Du mới biết, thì ra trong cái đêm định mệnh ấy nó chỉ là người dư thừa, bởi Thiên Vũ và Bảo Nam thực chất có khả năng đảm bảo an toàn cho chính mình mà không cần bất kỳ ai giúp đỡ.
134 Lúc tỉnh lại, Thiên Vũ phát hiện hắn đang nằm trên một chiếc giường gỗ trong một gian nhà bật sáng đèn. Hắn đảo mắt một vòng, đánh giá xung quanh. Bố trí trong không gian chật hẹp là những vật dụng sinh hoạt gia đình cũ kỹ, gần như là đã mục nát, dù chỉ là một cái chén uống nước, cũng khác xa so với chiếc cốc pha lê đơn giản được bày bố tùy ý ở biệt thự nhà họ Trần.
135 Trong suốt những ngày dưỡng thương, Hiểu Du không tài nào hiểu nổi những lời nói ngày càng kỳ quái của ông bà Walker. Sau khi tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh, ý nghĩ đầu tiên của nó chỉ là: hóa ra, mình vẫn chưa chết!
Hiểu Du cố gắng cử động người, nhưng ngoài cơn đau truyền đến từ nơi lồng ngực, thì nó chẳng thể điều khiển được thân thể như nó đang muốn.
136 Năm 2005.
Ngày 12 tháng 9.
Mùa thu năm nay rất lạnh, London đón trận tuyết rơi đầu tiên trong năm. Nhìn qua cửa kính ô tô, những bông tuyết rơi không xác định được phương hướng.
137 Ngày 12 tháng 7.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Tôi sốt cao nên không thể tham gia tour du lịch kéo dài một tuần do nhà trường tổ chức. Căn nhà rất trống vắng khi không có bóng hình của Bảo Nam.
138 Ngày 23 tháng 10.
Tôi không biết nên làm thế nào, hình như có những thứ tôi không thể kiểm soát. Mấy hôm nay, đêm nào tôi cũng suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã tự hứa với lòng “hãy giữ khoảng cách với Hà Duy”, nhưng tôi không làm được.
139 Ngày 31 tháng 1.
Giống như những gì tôi dự đoán, gần ba giờ sáng, tòa thành Trần gia chìm trong bóng đêm, ngoài những top vệ sĩ đang đi tuần trong khuôn viên thì không ai còn thức.
140 Ngày 3 tháng 3.
Đã là con người thì ai cũng phải trải qua hỉ nộ ái lạc, sinh lão bệnh tử.
Tôi mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, vậy mà dường như tôi thấy mình đã đi qua quá nửa cuộc đời.