121
Edit: Nam Cung
“Haha, hóa ra là chuyện này, nếu Nha Nha đã chân thành thỉnh cầu ta như vậy mà không tuân theo chẳng phải đã phụ khổ tâm của nàng sao? Nàng nói xem có đúng không? Hử?” Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đã đỏ lựng vì tức giận nhưng không hôn nàng, chỉ mím môi nghiền ngẫm nhìn đôi mắt to tròn hơi thẫn thờ của nàng, bàn tay to không ngừng lục lọi sờ mó, sau đó lần xuống xoa nhẹ vùng bụng mềm mại, trong mắt càng thêm diu dàng nhu hòa: “Cục cưng, con là nhân chứng nha, là mẫu thân của con chủ động cầu hôn với phụ thân có đúng không?”
Cái miệng nhỏ nhắn hết há to lại mím chặt, vốn định chửi ầm lên vì sự đê tiện của hắn thế nhưng vì hôn lễ của mình, ta đành cố nuốt hết vào trong lòng, không vì cục cưng, ta sẽ không hạ mình đến cầu ngươi đâu.
122
Edit: Nam Cung
Bên trong biệt viện Huyền Nguyệt sơn trang xung qianh đều chăng đèn kết hoa đỏ, chữ hỉ đỏ thẫm càng tăng thêm không khí náo nhiệt.
123
Edit: Nam Cung
Hồ ly áo đỏ đẹp trai ngời ngời trên lưng ngựa, bên cạnh là các nguyệt sử áo đỏ cũng đang hồ hởi tấu nhạc náo nhiệt, chín năm chờ đợi, chín năm bảo hộ, tâm nguyện suốt chín năm nay cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái đương nhiên khiến tâm tình Cổ Nguyệt Lan sung sướng không bút nào tả xiết, tuy rằng cuộc sống sau này còn phải cạnh tranh với hai tên nam nhân khác làm kém phần hoàn mỹ nhưng nghĩ đến nhưng công lao của bọn hắn cũng không kém cạnh gì mình thì sự bất mãn trong lòng cũng phai nhạt dần.
124
Edit: Nam Cung
“Thế nào? Ăn no chưa hử tiểu đồ nhi của ta?” Hồ ly xinh đẹp sớm đã cởi gần hết quần áo nằm dài trên giường đầy quyến rũ, khuôn mặt tuyệt sắc đầy ma mị, đôi mắt xanh sâu thẳm, làn moi mê người hơi hé mở, cả người áo đỏ nổi bật càng khiến người ta kinh tâm động phách, cộng thêm thần thái trời xinh âm nhu mị hoặc, mềm mại đáng yêu càng khiến nàng run rẩy tê dại.
125
Edit: Nam Cung
“Nha Nha, nhìn ta!” Nhìn thân thể nhỏ xinh mềm mại dưới thân mình, đôi tay to giữ chặt bên hông đẫy đà, trong đôi mắt bích lục hiện lên dục vọng chiếm hữu cường liệt nhưng vẫn vô cùng thống khổ nhẫn nại: “Từ đêm nay trở đi ta là tướng công của nàng, nàng nhất định phải nhớ rõ, nàng nhất định không được quên biết chưa?”
“Ưm, ta biết rồi!” Nam nhân trước mặt này, tĩnh như nước hồ mùa thu không nhiễm một hạt bụi trần nhưng lúc cuồng dã lên lại mãnh liệt như bão tố.
126
Edit: Nam Cung
Vì sao ta không vui hả? Thử nghĩ xem bây giờ ta ăn có người đút, bước đi cũng có người kè kè bảo vệ, ngủ có người trông, cuộc sống sâu gạo siêu cấp như vậy hẳn là vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, thế nhưng vì sao ta không hề vui vẻ một chút nào? Vì sao?
Vì sao chứ?
Nhìn cái bụng mỗi ngày càng to tròn hơn trước, nhìn tay chân càng ngày càng béo hơn không biết bao nhiêu lần, còn có sức ăn uống….
127
Edit: Nam Cung
Mang thai thật là đáng sợ, không chỉ có thân thể trở nên mập mạp, bụng to đến mức khiến người ta vô cùng bất an lo lắng, đặc biệt là lúc biết được thời gian ba cục cừng chào đời càng khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên.
128
Edit: Nam Cung
“A…đau quá…. huhu…ta không sinh được…ta không muốn sinh nữa…”
“Hồ ly chết tiệt…ta ghét ngươi…. huhu…. đau chết ta mất…”
“Cứu mạng với….
129
Edit: Nam Cung
Xét về nguyên nhân thân thể, mấy đứa nhỏ đều nên có vú em cho riêng mình, thế nhưng bình thường ta vẫn thích đặt bọn nhóc trên giường, ngắm nhìn đôi mắt trong veo như nước của chúng, tay chân mũm mĩm quơ tứ lung tung, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn khi bị ta trêu đùa thì cười toe toét không ngừng cho nên lúc sinh bọn nhỏ cho dù có cực khổ thế nào cũng đáng giá.
130
Edit: Nam Cung
Lại nói từ lúc mỗ Nha sinh ba cục cưng xong, đặc biệt là từ lúc đầy tháng các con, ba mỹ thú bị cấm dục đến hơn bảy tháng cũng không thể nhịn được nữa, nếu không phải ba tên nhóc kia ngày nào cũng dính chặt lấy mẫu thân chúng thì mỗi lần mỗ Nha dùng ánh mắt tinh khiết như hai giọt nước nhìn vô cùng ngây thơ, bọn họ thực muốn đè mẫu thân lũ trẻ xuống giường mạnh mẽ phát tiết dục hỏa để giải tỏa nỗi khổ tương tư mấy tháng qua.
131
Edit: Tư Đồ Hiểu Sa
Chuyện kể rằng ba con tiểu mỹ thú nhà ta qua từng ngày từng ngày mà lớn lên, cổ nhân thường nói lời của trẻ con thì không nên để trong lòng, thế nhưng, ba cục cưng nhà ta lại cứ từng ngày từng ngày càng khiến cho cõi lòng ta tan nát.
132
Edit: Tư Đồ Hiểu Sa
“Các ngươi không được lại đây, ta cảnh cáo các ngươi, tuyệt đối tuyệt đối không được lại đây. ” Ôm tiểu Nha Nha che ở phía trước, sau đó nhìn ba tiểu thú ở ba hướng khác trong đại sảnh, trong mắt dạt dào ánh sáng của tình mẫu tử: “Ha ha, nữ nhi Mỹ Mỹ, nhi tử Long Long, Phàm Phàm ngoan, mau tới cạnh mẫu thân đi nhé, được không?”
Huhu bọn nhỏ chính là cứu tinh của ta a, lúc này, để cho ba mỹ thú không thể thực hiện được ý đồ khi bị dục hỏa vây đốt, ta chỉ có thể lợi dụng bọn nhỏ.
133 “Ta cảnh cáo các người, không được dùng bạo lực. Không có sự đồng ý của ta, tuyệt đối không thể thô bạo đó. ” Ngay lúc bị ném lên trên giường, ta vớ lấy tấm chăn trên giường cuộn cuộn, sau đó, vững chắc trốn trong góc giường, chặt chẽ dùng chăn ôm chặt lấy mình, đưa mắt cảnh cáo nhìn nhất cử nhất động của ba tên mỹ thú.
134 Thời gian trôi qua mau, ngày tháng tựa thoi đưa. Trong chớp mắt, đời người lại trải qua thêm một mùa đông. Tiểu Tiểu của ta cũng đã bốn tuổi, trở thành một tiểu cô nương đáng yêu.
135 Trong đại sảnh hoa lệ, ta thấp thỏm bất an ngồi trên ghế, trái tim liên tục nhảy nhót. Nhìn hồ ly xinh đẹp ngồi bên trái bỏ lại một đống sự vụ gấp gáp trở về, lại nhìn yêu lang mặc hắc y ngồi ở bên trái cứ nhìn ta chằm chằm, may mà ngưu ngưu đi Bắc quốc còn chưa trở lại, nếu không một hồ, một lang, một ngưu cùng đối phó ta, ngày trôi qua càng khó khăn a.
136 Từ khi hai con thú ngân phát vào ở trong sơn trang, mỗi ngày có thể nói là gà bay chó sủa, không có được ngày nào yên bình. Tuy rằng ngày đó Hiên Viên Hoằng đã thề rằng sẽ không đến quấy rối ta, cũng tuyệt không đối với ta tra tấn thị giác, hay quấy rối thân thể, nhưng mà, một ngày cứ xuất hiện trước mặt ta vài lần, nói cái gì mà hắn thân là nô bộc phải chăm sóc chủ tử là ta đây chu đáo, thế nhưng tự bày ra cái thời gian dâng trà cho ta, thỉnh thoảng lại bày ra nụ cười hút hồn, ngân phát đường hoàng như vậy, ngân mâu đẹp đẽ như thế, thân thể cao lớn khiêu gợi như vậy, ta thực sự không cam tâm, mỗi lần nhìn thấy thì tim cứ đập thình thịch.
137 Từ lúc nhìn thấy tiểu muội muội nhỏ xinh trong lòng mẫu thân Nha Nha ngốc nghếch, ta liền bị muội ấy cuốn hút. Mỗi ngày sau khi chịu đủ huấn luyện ác ma của ông bố hồ ly, ta đều vội vã chạy đến phòng mẫu thân Nha Nha, cho dù muội ấy đã ngủ say sưa rồi ta vẫn sẽ chống cằm ngồi im ngắm tiểu bảo bối càng ngày càng xinh đẹp này.
138 Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, cha sói đã nói ta là búp bê xinh đẹp đáng yêu nhất thiên hạ. Trong sơn trang, ta thích nhất là mẫu thân Nha Nha, tuy rằng người hay ngốc ngốc hôn ta một cái thế nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của bà, ta sẽ tặng lại một nụ cười khanh khách vô cùng đáng yêu.
139 Vì sao, vì sao khi ta lên mười tuổi lại phải rời xa mẫu thân Nha Nha ta yêu nhất chứ? Vì sao cái ông băng ngưu nhà ta lại ném cái ngôi vị hoàng thượng cho đứa con bé bỏng này, sung sướng an nhàn ngồi lên cái ghế thái thượng hoàng chứ? Vì sao ta phải đến Bắc quốc là cái chức hoàng đế chán ngắt đó chứ? Thật không công bằng, tuyệt đối không công bằng, ta muốn kháng nghị, ta nhất định phải kháng nghị.