21 Và thế đấy, sau cái lần đến hiệu sách ấy, trong lòng cậu lại trỗi lên những kỉ niệm đáng giá một thời. Bất giác lại nhớ đến người hay làm cậu khó xử nhưng lại vui, người làm cậu phải ở nhà suốt một tuần liền sau khi đi học lại còn phải vào viện nữa chứ,….
22 Đây là nhà hàng tự phục vụ. Hai anh chàng đi lựa đồ ăn nhưng rồi đứng buôn chuyện như mấy bà thím nào đó. . . . .
- Lâu nay cậu luôn được ở bên Phúc Liên à? - Mạnh Trung chậm rãi hỏi
- Ừ, ghen tỵ sao? - Thiện Phong trả lời đầy tự hào
- Đương nhiên, mà câu nói đó cậu đã nói với cô ấy chưa? - Giọng nói của cậu bỗng trầm hẳn xuống.
23 Ngày hôm sau cũng đã hé rạng, ai nấy lại bắt đầu một tuần công việc của mình trong sự chuẩn bị sẵn sàng nhưng đối với Mạnh Trung thì ngày đầu tuần hôm nay có lẽ là một ngày mệt mỏi.
24 Sau tiết học ở trường, nói thì mạnh miệng lắm, nhưng rồi trong suốt đoạn đường trở về nhà sao hôm nay thấy nó xa quá vậy. Giải quyết vấn đề nó sao đây, làm cách nào để có thể thuyết phục hai người họ đến chỗ hẹn mà không chút nghi ngờ được,….
25 Ngày hôm sau cũng đến, cậu đến lớp trong tâm trạng đầy kiêu ngạo. Vào lớp tỏ ngay cái vẻ kênh kiệu, tự hào.
- Các em chuẩn bị tinh thần làm bài tập thầy ra chưa? - Giọng kênh kiệu
- CHƯAAAAAA.
26 Nói chuyện gì đâu mà mãi đến tận trưa, ba người cùng chi luôn bữa trưa cho đám nhóc, Mạnh Trung vẫn không quên đưa xấp bài tập cho đám nhóc, dặn dò thật kĩ thời hạn nộp bài, thế đấy đến chiều lại còn dẫn chúng đi chơi đến tận tối mới về.
27 Sau nhiều lần gọi điện, cuối cùng Mạnh Trung đã dũng cảm mời Phúc Liên đi xem phim vào cuối tuần. Mời Phúc Liên đi xem phim kinh dị nhưng người sợ hãi lại là Mạnh Trung.
28 Sáng mai thức dậy, bỗng nhớ lại câu nói của Mạnh Trung, hai má Phúc Liên lại ửng hồng lên trông thấy. Cô ngượng ngùng, nhanh chóng rời khỏi giường, chuẩn bị phục trang để đến công ty.
29 Bắt đầu từ ngày hôm sau, Mạnh Trung và Phúc Liên đã chính thức hẹn hò. Lúc nào đi với cậu Phúc Liên cũng đều cười vui vẻ. Cũng từ khi ấy trái tim cô như tìm thấy được mùa xuân.
30 Đang buồn phiền chuyện của công ty, cô gọi điện cho Mạnh Trung để tâm sự, chia sẻ nhưng đầu máy bên kia trả lời không phải giọng của Mạnh Trung mà lại là giọng của Khải Nguyên.
31 Sau cái ngày kinh hoàng ấy, Phúc Liên nhốt mình trong phòng trong suốt những ngày tang lễ của Mạnh Trung, không thay quần áo, vẫn để những giọt máu của Mạnh Trung bên người để cô có thể cảm nhận Mạnh Trung vẫn còn bên cạnh, vẫn đang ôm cô vào lòng.