21 Cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau, vậy mà cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc.
"Tại sao anh lại quan tâm đến tôi. . . ?"
Đường Tâm Lạc vẫn đang chôn mặt vào trong gối, những lời than phiền trong vô thức toát ra từ miệng cô, mang theo sự yếu ớt.
22 Sau một đêm, khi thuốc đã tan hết, thì tất cả mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.
Đường Tâm Lạc tỉnh dậy, không biết mình đang ở đâu, nhìn chung quanh một chút, có lẽ là đang ở quán rượu.
23 "Anh, anh quay lại. . . " Đường Tâm Lạc bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, chạy lên tóm lấy cánh tay của người đàn ông, "Anh đừng kích động, anh muốn tiền hay muốn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho anh.
24 "Lục phu nhân, bà đừng nói nữa, mau theo tôi ra ngoài đi. " Lão quản gia gấp đến muốn khóc, ông là người nhìn thiếu gia lớn lên, thiếu gia nói chuyện khách khí với ông một phần là dựa vào tình cảm, ông cũng không tiện làm khó thiếu gia ở đây.
25 Sau khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Lục Dục Thần xoay người đi vào phòng tắm.
Vừa mới mở cửa phòng tắm, một thân ảnh yêu kiều liền tiến lại gần.
26 " Bồi thường, ư?. " Hắn khẽ cười một tiếng, đôi chân dài chen vào chân cô, thân hình cao lớn đem cơ thể cô bao phủ trong đó.
"Nếu tôi nói, yêu cầu bồi thường duy nhất chỉ có em.
27 Cô bấy giờ rốt cuộc mới biết hắn là người trong Lục gia.
Hắn là kẻ độc tài của Lục gia, cũng là người nắm giữ hàng tỉ tài phú.
Chính là, đến cuối cùng,cô cũng phải cự tuyệt lời đề nghị của đối phương
Cô muốn li hôn, nhưng không phải vì hắn
Nói không ngoa, đem Lục Kình Hạo so sánh với hắn, hẳn Lục Dục Thần mới là người ăn thịt không nhả xương trong truyền thuyết
Tại ngoại ô Đường gia, Đường Tâm Lạc đứng ở biệt thự ngoài ấn vang chuông cửa, cách đó không xa, một chiếc màu đen siêu xe đang đổ bên kia đường.