281 Thím Trương thấy vậy, rốt cuộc cũng nở nụ cười đầy thỏa mãn, “ ừ, cô phải ăn nhiều một chút, như vậy bảo bảo mới có đủ dinh dưỡng, mới lớn được chứ. ” Nói xong, bà lại múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô, Văn Hinh lại há miệng nhận muỗng cháo.
282 Nghe vậy, sắc mặt Tề Nhân Kiệt bỗng nhiên thay đổi, anh ngưng mắt nhìn ý cười trong đôi mắt Văn HInh, cắn răng nghiến lợi nói: “ Tôi có vấn đề hay không, em thử một chút chẳng phải sẽ biết sao, hả?” Người phụ nữ này, lại dám nói phương diện kia của anh có vấn đề, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô phải hối hận!Ai ngờ, Văn Hinh lập tức tỏ vẻ sợ hãi, cô chỉ tay vào Tề Nhân Kiệt rồi nói với thím Trương: “ Thím Trương, thím xem anh ta đe dọa cháu!”“ Tôi nào có!” Tề Nhân Kiệt tức tới hộc máu, người phụ nữ này….
283 Mấy ngày sau đó, dì Trương theo lời giao phó của Tề Nhân Kiệt, lần nào tơi cũng mang theo hai hộp cơm, mà lần nào Văn Hinh nhìn thấy cũng đều muốn im lặng.
284 "Thật xin lỗi!" Đột nhiên Diêu Phương nhận lỗi với cô, bà biết lần này Du Thần Ích đã làm thương tổn thật sâu tới Văn Hinh, bà cũng biết Văn Hinh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đứa con trai này của bà nữa.
285 Thật ra thì trong lòng thím Trương hiểu rõ, Văn Hinh muốn mình rời đi là để nói chuyện với người đàn bà này, bà cũng không phải người ngu đến nỗi không hiểu chuyện.
286 Trong ấn tượng của cô, Diêu Phương là một người vô cùng chú trọng bản thân, cho dù ở nhà, ngày nào bà ấy cũng ăn mặc quý phái, trang điểm tỉ mỉ. Nhưng mà hôm nay, mặc dù trên người bà vẫn khoác bộ quần áo xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện ra trên khóe mắt bà có mấy nếp nhăn, trên đầu còn xuất hiện tóc bạc.
287 Trước câu hỏi của cô, Diêu Phương không thể trả lời nổi, chỉ có thể trầm mặc. Bà cũng không rõ con trai của mình lắm, từ nhỏ tới lớn, cho dù có phạm phải sai lầm gì, cũng chưa thấy lần nào nó cúi đầu nhận sai?Nhìn thấy Diêu Phương trầm mặc không nói gì, Văn Hinh sớm đã hiểu rõ, nếu như Du Thần Ích chịu đến nói xin lỗi, thì anh ta đã sớm tới rồi.
288 Thấy cô đột nhiên khóc, nụ cười trên gương mặt Lăng Hạo Hiên bỗng chốc biến mất, anh bước nhanh tới trước giường bênh, nhẹ nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “ Sao vậy?”Lúc này, Văn Hinh đang vùi mặt vào hai lòng bàn tay, nước mắt càng ngày càng chảy nhiều hơn, “ Mình không muốn như vậy, mình không muốn như vậy, thật đấy.
289 Nghe vậy, Văn Hinh lập tức ngây ngẩn cả người, những lời cô vừa mới nói với Diêu Phương. Hơn nữa, cả cô và Diêu Phương đều biết, Du Thần Ích chắc chắn sẽ không tới xin lỗi cô, chứ nói gì quỳ xuống.
290 Chờ những quản lý cấp cao kia đi khỏi phòng, Lam Dật Thần mới đẩy cửa đi vào, vừa vào tới nơi đã thấy Du Thần Ích hất một tập giấy tờ trên bàn xuống đất, mắng, “ Một lũ vô dụng.
291 Không có chương 292. .
292 Cho tới giờ, Lam Dật Thần cũng đã nhận ra tình cảm của Tề Nhân Kiệt đối với Văn Hinh, nhưng anh cũng nhận ra, trong lòng Văn Hinh, cô chỉ coi Tề Nhân Kiệt là bạn bè bình thường.
293 Du Thần Ích bắt đầu tỉnh táo lại, tỉ mỉ suy nghĩ về những gì Lam Dật Thần vừa mới nói. Sự thật chứng minh, khi tỉnh táo suy nghĩ lại, hắn mới phát hiện, đến tột cùng mình đã thái quá như thế nào.
294 Vấn đề này lập tức làm khó Văn Hinh, nụ cười trên khuôn mặt cô trong nháy mắt ngừng lại, cô ngơ ngác nhìn Lăng Hạo Hiên, “ vấn đề này…. Mình quả thực chưa nghĩ tới!” Về nhà Tề Nhân Kiệt, mặc dù có thím Trương chăm sóc, nhưng mà quan hệ của cô và Tề Nhân Kiệt còn chưa tới mức này.
295 "Thật xin lỗi!" Du Thần Ích quỳ gối xuống trước giường bệnh Văn Hinh, hắn nắm lấy tay cô thật chặt, nhất định không chịu buông ra, hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn Văn Hinh, vô cùng nghiêm túc lại dùng giọng thống khổ nói với cô: “ Thật xin lỗi, hôm đó là tôi hiểu lầm em, là tôi quá mức xúc động, tôi xin lỗi em!”Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Du Thần Ích, Văn Hinh ngây người, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, khóe môi chợt nhếch lên nụ cười đầy chế giễu, cô cười lạnh nói: “ Vẫn là câu nói kia, anh cho rằng chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua những ngày đau khổ của tôi sao? Tôi cho anh biết, tuyệt đối không!” Nhà họ Du các người cho rằng có thể đem tôi ra mà đùa giỡn sao, trước thì hung hăng cho người ta một cái tát, sau đó lại ra vẻ Thượng Đế nói xin lỗi, các người cho rằng chỉ như vậy là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nào có dễ dàng như vậy?Các người, sẽ vì hành động của mình mà phải trả giá đắt!Vẻ mặt Du Thần Ích trông đầy đau khổ, hắn quan sát Văn Hinh một lượt, lướt thấy cái bụng lớn của cô thì trong lòng càng thêm tự trách.
296 Thấy cô thủy chung không nói lời nào, ánh mắt Văn Hinh chợt lóe, cô hỏi: “ Vậy anh tới đây làm gì?”Lần này, Du Thần Ích rất nhanh nói lại, “ Tôi nghe Dật Thần nói hiện giờ em đang trong tình trạng nguy kịch, cho nên tôi tới đây thăm em.
297 Thấy có người tranh giành với mình, lập tức Tề Nhân Kiệt trợn mắt, quét về phía Lăng Hạo Hiên, “ Cậu lại tính tranh với tôi phải không?’Lăng Hạo Hiên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tề Nhân Kiệt, trên gương mặt anh tỏ rõ thái độ kiên quyết.
298 Sau đó, Du Thần Ích quay đầu về phía bàn làm việc cũ của Văn Hinh, đó là chiếc bàn mà hắn thiết kế vì cô, chỉ vì có thể dễ dàng nhìn thấy cô, chăm sóc cô.
299 Trong nhà, thím Trương đang bận rộn sắp xếp đồ đạc và quét dọn phòng, mà Văn Hinh thì bị Lỗ Cầm kéo ngồi xuống ghế sa lon, liên tiếp hỏi han: “ Văn tiểu thư, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở chỗ nào, đã kết hôn hay chưa, có quan hệ như thế nào với Nhân Kiệt nhà ta….
300 Thấy Lỗ Cầm vẫn không ngừng nói, lại thêm khuôn mặt đẫm lệ, Tề Nhân Kiệt không nhịn được liếc mắt nhìn, sau đó đi thẳng lên lầu trên, không để ý tới họ nữa.