21 Hàm Vũ Phong chính là vừa trở về từ một chuyến đi phượt. Chiếc Ecosse Spirit ES1 với màu cam đen nổi bật được dựng đúng vị trí mà trước đó là Aventador quen thuộc màu đen luôn đứng chờ.
22 “Đừng nhìn tôi như vậy”, Hàm Vũ Phong không nhìn cô nhưng lại nói một câu khiến cô giật mình. Cô… nhìn hắn sao?Hắn nhìn lên khuôn mặt ngây ngô của cô, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
23 Đó là một chiếc bánh red velvet kết hợp cùng brownie chocolate, nhân kem nutella và phủ hạt vừng đen bên ngoài. Hàm Vũ Phong khoanh tay trên mặt bàn, nhìn cô.
24 “Ồ, hôm nay lại ga lăng thế nhỉ?”, ngay khi thấy hai nhân viên của mình chở nhau cùng đến quán, người chủ quán, cũng chính là hàng xóm của Vũ Lục Hàn, chạy ra trêu ghẹo.
25 Bước vào phòng mình, Vũ Lục Hàn vẫn chưa hết run, tim vẫn đập rất mạnh và mặt đỏ hồng lên khi nghĩ lại cảnh tượng vừa xảy ra. Hàm Vũ Phong đã hôn cô! Nụ hôn đầu tiên cô được nếm thử, lần đầu tiên cô đã hôn một người khác giới!“Nghỉ ngơi chút rồi xuống ăn không đói nhé!”, bố cô vọng lên từ dưới lầu.
26 Vũ Lục Hàn thở phào khi bánh chín đều mà đế không bị cháy xém. Cô cắt chiếc bánh làm sáu phần, chọn phần trông đẹp nhất, đặt lên đĩa cho hắn. Chỉ là một cái cốt bánh bông lan đơn giản, nhưng cô tự nhủ sẽ học làm kem bánh, làm nhân, làm nhiều mùi vị,… nếu hắn thích.
27 Hàm Vũ Phong lặng lẽ nhìn cô gái. Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười khiến Chu Bạch Thảo đông cứng. “Nếu không mặc màu trắng, sẽ không hợp đi bên cạnh cô gái này”, hắn đã trả lời như vậy.
28 “Sao bỗng dưng em quan tâm đến cậu ta?”, Trần Hải Minh hỏi một câu khiến cô ngỡ ngàng. Vũ Lục Hàn nhìn cậu một lúc, rồi cúi đầu cười. “Anh ấy biết mọi thứ về em, còn em không biết gì về anh ấy cả”, cô đỏ mặt.
29 Năm người bọn họ lại ngồi chung một chiếc bàn. Vũ Lục Hàn bây giờ ngồi cạnh hắn, bên phải mình vẫn là Hoàng Lâm. Chu Bạch Thảo ngồi cạnh bên kia của hắn và Trần Hải Minh ngồi đối diện cô.
30 Vũ Lục Hàn ngồi bó gối trên giường, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Buổi tối nơi đây thật buồn, cả một vùng rộng lớn bao phủ bởi bóng tối cô độc. Không bóng người, không sự sống.
31 “Này Vũ Lục Hàn?”, hắn đột ngột lên tiếng phá tan sự im lặng giữa cả hai. Cô nhìn sang bên, thấy hắn đang nhìn mình. “Cô… có muốn “đi đêm” một lần không?”, hắn nhìn cô cười ám muội.
32 Khi hai người xong bữa ăn đã vào khoảng hơn mười giờ tối. Vũ Lục Hàn ục ịch đi theo hắn, cảm thấy chỉ ăn một tẹo mà người phình to như thạch rau câu. Hàm Vũ Phong liếc nhìn cô mỉm cười, lại đội mũ cho cô, giở giọng chọc ghẹo:“Cô ăn ít như vậy sau này mang thai sẽ nuôi bé con kiểu gì?”Vũ Lục Hàn đứng người, ngơ ngác nhìn hắn.
33 Việc Hàm Vũ Phong dừng lại trước con ngõ quen thuộc khiến Vũ Lục Hàn vô cùng ngạc nhiên. Cô ngồi im trên xe, hai tay túm vào hai vạt áo bên hông hắn, nhìn chằm chằm vào ngõ nhà mình mà không nhúc nhích.
34 Trên đường đi, trong xe chỉ bao trùm một không khí ngượng ngùng. Vũ Lục Hàn nghĩ đến chuyện kẻ bên cạnh đã chạm vào đồ lót cỉa mình, mặt đỏ ửng, chỉ dám nhìn ra ngoài cửa sổ.
35 “Vũ Lục Hàn!”Âm thanh gõ cửa liên hồi khiến Vũ Lục Hàn bừng tỉnh trong giấc ngủ. Tiếng kêu gọi tên cô có phần sốt ruột, Vũ Lục Hàn dễ dàng nhận ra đó là ai.
36 Vũ Lục Hàn chạy vào sảnh boong tàu lớn. Cô nhìn quanh, không có hắn. Cô bước thật nhanh về dãy hành lang chứa phòng nghỉ, đến trước cửa phòng hắn, hít một hơi thật sâu và quyết định gõ cửa.
37 “Ăn xong bọn mình đi xuống bể nước nóng chứ?”, Chu Bạch Thảo tươi cười hỏi. Câu hỏi ấy khiến tim Vũ Lục Hàn đập rất mạnh, cảm xúc của cô trở nên vô cùng hỗn loạn.
38 Hành lang trở nên yên ắng, dường như bọn họ đều đã trở về phòng. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng mở cửa, ghé mắt nhìn. Không có ai. Cô rón rén bước ra, nhìn về phía căn phòng thứ hai, phòng của hắn.
39 Vũ Lục Hàn giật mình tỉnh dậy. Cô không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ. Căn phòng này tối om, mùi đệm gối thơm dịu và thanh mát. Hình như đây không phải phòng cô.
40 “Mọi người đang đi đâu vậy?”, Chu Bạch Thảo nở nụ cười thương mại, hết sức rạng rỡ nhìn hai người anh kết nghĩa, trong lòng có chút không thoải mái khi họ tỏ ra xa lánh nàng và thân thiết với cô gái kia.