21 Hảo An toàn thân mỏi ê ẩm, duỗi người ra một cái lại phát hiện ra mình đang nằm trên giường. Lạ thật không phải lúc nãy cô đi đến cửa rồi sao? Thế nào bây giờ lại nằm lỳ ngay trên giường? Vừa lấy hai tay xoa xoa huyệt thái dương lại phát hiện cái bụng bắt đầu đánh trống.
22 - Nóng quá.
Đầu óc cô quay cuồng lên, mí mắt cụp xuống như muốn nhắm lại, cả cơ thể thì nóng ran khiến cô chỉ muốn cởi bỏ độ đồ đang mặc trên người.
23 “ Bảng xét nghiệm AND trùng khớp, Hảo An thực sự là con gái của Dương gia. ”
Khóe môi Dương Thiên Hàn cong lên một chút tà ác, trong đó lại hiện lên một chút gì đó tức giận.
24 Hảo An nằm ngủ say trên chiếc giường, căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh một khoảng thời gian dài. Từ từ hé dần đôi mắt, Hảo An lười nhác quan sát xung quanh, chẳng có ai cả.
25 Thiếu Khiêm quay lại nhìn hình dáng của người con gái kia. Là cô, thật sự là cô, lần này anh không hề nhầm lẫn. Anh đã từng thấy bóng dáng cô ở bất kì nơi đâu mà anh đi qua.
26 Về đến nhà quả thật rất mệt mỏi. Hảo An cơ hồ không còn chút sức lực chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống giường mà đánh liền một giấc. Bước lên lầu trên thấy ánh đèn phòng bên còn sáng, xem ra Dương Thiên Hàn chưa ngủ.
27 Hảo An buồn cũng đã buồn rồi, khóc cũng khóc đã rồi nhưng chuyện là loay hoay mãi tới tận khuya vẫn không ngủ được.
Rón rén bước ra ngoài nhìn xung quanh một chút, rất tốt, Dương Thiên Hàn có vẻ vẫn chưa về.
28 - Cái này là sao?
Hảo An bất giác run lên. Cô quay sang nhìn Dương Thiên Hàn vừa tức vừa sợ. Dương Thiên Hàn anh cũng nên nói một lời đi chứ.
Dương Thiên Hàn không nói một chữ, quay sang đi về phòng làm việc của mình.
29 Sáng ra Tuệ Minh tay cầm một sấp hồ sơ chạy lên tận văn phòng của Dương Thiên Hàn. Gương mặt rất hớn hở, vừa mở cửa vừa nói:
- Dương Thiên Hàn cậu……….
30 Hảo An thức dậy cũng khoảng ba bốn giờ chiều. Cô lê lết tấm thân mệt mỏi đi về phía nhà tắm. Nhìn gương mà có chút không nhận ra mình. Khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn không có chút sức sống.
31 Ánh mắt anh nham hiểm nhìn Hảo An, không hề suy nghĩ liền lập tức nói:
- Được thôi.
Hảo An trợn tròn đôi mắt. Cô không tin vào chính tai mình nữa.
32 Hảo An vừa sáng ra đã công lực đầy mình. Ăn sáng xong chưa kịp chùi miệng sạch sẽ đã chạy đi xin Dương Thiên Hàn ra ngoài một chuyến.
Không ngờ anh cũng rất thoải mái đồng ý.
33 A Liên vừa nhiền thấy bọn chúng sắc mặt lập tức tái nhợt lại. Hay tay bất giác run lên.
Hảo An nhíu mày:
- Sao vậy? Người quen của cậu à?
Bọn chúng khí thế hùng hùng, tay cầm vài cây sắt.
34 Tên lão đại cười lớn một tiếng:
- Mày định kể chuyện cười cho tao nghe à?
Ông trợn mắt nhìn Hảo An, mạnh bạo lôi cô ra ngoài.
Hảo An bị đẩy một cái mạnh làm bị mất cân bằng một chút, nhưng chung quy vẫn đứng được.
35 Cô thở dốc. Rồi nhoẻn miệng cười. Trong sự mệt mỏi kia, nụ cười cô sao lại ấm ấp đến vậy?
- Ngu ngốc, tôi đánh cũng đánh rồi, chạy cũng chạy rồi. Sao lại không liên quan được?
Tiểu Liên biết cô đây là không muốn anh lo lắng.
36 Tiểu Liên thấy cô giận đỏ mặt thì không hỏi nữa. Anh im lặng lái thẳng xe về đến nhà.
Hảo An vừa chạy được về nhà lập tức chui vào phòng ngủ mở laptop.
37 Không khí trên xe im lặng đến nỗi cô phát ngán. So với những tên lạ mặt này, cô vẫn thích tiểu Liên kia hơn.
Hảo An chán nản cầm tờ giấy thông tin đất lên xem một chút.
38 Hảo An ngồi mệt mỏi ở khu môi giới đất mà tên lái xe kia giới thiệu. Kết quả là cả buổi vẫn chẳng tìm kiếm được gì. Tại sao muốn mua đất lại khó như vậy? Cô tức đến mức chỉ muốn tìm cái gì để trút giận.
39 Cô thấy khuôn mặt sắp không chịu đựng được của anh, lập tức nói:
- Tôi còn có chuyện muốn nói.
- Nói hết cho tôi.
Anh nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế sự tức giận của mình xuống.
40 Thiếu Khiêm rời khỏi đôi môi của Hảo An sau một hồi hôn lâu.
Bờ môi của cô ê ẩm, hơi sưng lên, trên đó còn cảm nhận được mùi vị máu tươi.
Trong bóng tối, ánh mắt Thiếu Khiêm lóe sáng.