81 Thanh cố gỡ tay hắn ra khỏi eo, hắn ôm siết lấy, Thanh cảm thấy nghẹt thở, giọng hắn vang lên như gió thoảng. _Yên nào…!! Em hãy cho anh ôm em, hôn em, gần gũi em…!! Anh sợ khi trở về rồi, anh không còn cơ hội để làm những việc đó nữa…!! _Xin em đừng tỏ ra lạnh lùng và xa cách với anh…!! Đôi mắt Thanh đỏ hoe, mặt dù đã cố tỏ ra là không cần hắn, không yêu hắn, không thích hắn, ghét hắn nhưng Thanh không thể dấu được cảm xúc, không thể dấu được tình cảm của bản thân.
82 Dù có cố trốn chạy hiện thực, cố trốn chạy định mệnh, số phận của mình, Thanh và hắn cũng phải trở về nhà sau một ngày đi chơi vui vẻ. Không có cách nào khác hai con người đành trở về với vai trò, trở về với trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân.
83 Buổi sáng, không giống như mọi khi, Thanh đã thức dậy từ khi nào rồi, quần áo, sách vở, mọi thứ Thanh đã chuẩn bị xong. Tiếng đồng hồ kêu tích tắc, Thanh uể oải rời khỏi nhà.
84 _Mình có thể chạy được. Mình chạy trước đây…!! Nói là làm, Thanh cúi xuống buộc chặt giây giày. Thanh phóng đi như tên lửa, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thanh, Thanh hoàn thành ba vòng trong một thời gian kỉ lục, cô giáo run run hỏi.
85 Ai cũng có thể vào thăm Thanh nhưng có một người không thể và không dám vào đó là Long. Long hối hận và tức giận chính mình, vì Long mà Thanh bị cô ta đánh, vì Long mà bây giờ Thanh nằm im như chết, nếu Thanh có mệnh hề gì Long sẽ không thể tha thứ cho bản thân, không thể tha thứ cho cô ta, Long sẽ trả thù cô ta, sẽ phải làm cho cô ta đau đớn, phải làm cho cô ta cảm thấy tủi nhục vì hành động của cô ta hôm nay thì thôi.
86 Long đưa em gái về nhà, trên đường đi hai anh em đã nói rất nhiều chuyện với nhau. Thiên Kim bảo Long. _Anh là thằng ngốc, nếu anh cứ chần chờ mãi anh sẽ mất chị Thu thật đấy…!! _Em lại nói lung tung gì thế…?? Nếu cô ấy thật sự yêu Hoàng thì anh làm sao tách họ ra được…!! _Anh có còn là đàn ông không…?? Nếu anh là đàn ông thì anh phải đấu tranh cho tình yêu của anh chứ…?? _Anh là đàn ông thì đã sao…?? Là đàn ông không có trách nhiệm, không có bổn phận, không có nghĩa vụ của mình sao…?? _Em biết là bây giờ anh đang bị mẹ ép lấy Ái Vân nhưng anh cũng phải nói rõ tình cảm của anh cho chị Thu biết để hai người cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này chứ…?? Long thở dài.
87 Thanh nhìn những con gấu bông do fan hâm mộ tặng Hoàng được chất đầy trong một căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Hoàng. Thanh mỉm cười hỏi. _Anh định làm gì với chúng đây…?? _Anh sẽ tặng lại em nếu em thích…!! Thanh lắc đầu đáp.
88 Bọn trẻ con ngây thơ, trong sáng không hiểu chuyện tình cảm phức tạp giữa Hoàng, Long và Thanh nên chúng nó vô tình bảo Hoàng. _Lần trước anh Long và chị Thu có đến đây chơi.
89 Thanh ôm lấy Hoàng, Thanh gọi tên Hoàng. _Hoàng…. !! Em…em nhớ anh… !! Thanh giật mình kinh hãi, Thanh không hiểu tại sao Thanh lại làm thế, vội buông Hoàng ra, Thanh đỏ bừng cả mặt, Thanh lắp bắp.
90 Ngay sau khi Thanh chìm sâu vào giấc ngủ, Hoàng khép cửa phòng bệnh của Thanh lại, Hoàng gọi điện cho Dương Ca. Hoàng hỏi. _Anh có thể thuê cho em một tay thám tử được không… ?? _Được… !!Cậu cần họ làm gì cho cậu à… ?? _Vâng… !! Chuyện này quan trọng lắm nên anh làm ơn thuê cho em một tay thám tử giỏi, có kinh nghiệm, đắt bao nhiêu cũng được… !! _Anh biết rồi.
91 Thu đau đớn bảo Thanh. _Vì. . . vì anh. . . anh ta sắp chết. . . chết rồi. . . . !! Thanh gần như lả người ra đất, Thanh nói không ra hơi. _Chị. . chị.
92 Sau khi Thu và Hoàng đi khỏi, Thanh cũng rời khỏi nhà, Thanh đến trường, Thanh ăn mặc khác hẳn, Thanh muốn thăm lại ngôi trường mang lại cho Thanh nhiều kỉ niệm, trên môi Thanh thoáng nở một nụ cười, đời giống như là một giấc mơ, mới ngày nào đến đây, Thanh còn thấy bỡ ngỡ, lạ lẫm.
93 Không may cho Thanh lúc Long và Thanh cùng bước vào phòng khách, Thanh nhìn thấy Ái Vân đang ngồi nói chuyện với bà Phi Yến. Nhìn thấy cô ta Thanh cảm thấy bầu trời đang tối đen lại, Thanh bấm Long một cái đau nhói khiến Long nhảy choi choi như một con khỉ, miệng kêu to.
94 Tuy bà Phi Yến không thích Thanh và không chấp nhận Thanh nhưng càng tiếp xúc lâu bà càng hiểu Thanh hơn nên thái độ thù nghịch ban đầu cũng mất dần đi, bà nhận ra Thanh là một cô gái tốt bụng, một cô gái hồn nhiên trong sáng, chính vì thế bà đã không còn ghét bỏ Thanh nữa mà đã châp nhận Thanh là một thành viên trong gia đình, chấp nhận Thanh là bạn gái của Long.
95 Khi Thanh tỉnh lại, câu đầu tiên Thanh hỏi. _Anh Long đâu rồi. . . . ?? Tất cả mọi người đều im lặng, với Thanh lúc này sự im lặng của họ chẳng khác gì giết chết Thanh, Thanh gào lên.
96 Thanh ngước mắt lên nhìn Trời, môi Thanh nở một nụ cười, còn lệ trên má không ngừng rơi xuống. Thanh thì thầm. _Anh đang nhìn em, đang quan sát em đúng không…?? _Anh có biết là em nhớ anh, yêu anh nhiều lắm không…?? _Bây giờ anh đang ở đâu, anh có nghe thấy lời em nói không…?? _Dù anh bảo em là hãy quên anh đi nhưng mà em không làm được, em không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh, em sẽ yêu anh trọn đời…!! Thanh sờ tay lên trái tim, Thanh thấy nó đập thật nhanh.
97 Thanh đẩy Long ra cửa, Thanh hối thúc. _Đi đi anh…!!Đi nói cho chị ấy biết tình cảm thật của anh đi…. !!Đi ngay đi…!! Đúng như Thanh nói, khoa của Thu toàn con trai, chỉ có mình Thu và hai cô bạn nữa là con gái nên Thu đặc biệt được bọn con trai trong lớp chú ý, Thu vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, nữ tính, vừa học giỏi nên bọn con trai si mê Thu, thích Thu, có nhiều người đã gửi thư và hoa cho Thu.
98 Có lẽ suốt cuộc đời này anh không thể cùng em đi hết con đường, không thể cùng em trải qua hết mọi gian lao, khó khăn, thử thách, hạnh phúc, và niềm vui trong cuộc sống.
99 Thanh vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với Thu, ngoài cổng có người vừa mới bấm chuông. Thanh giật thót, chiếc điện thoại trên tay Thanh rớt xuống đất.