41
Suốt ba ngày, Viên Tiệp hoàn toàn không có chút tin tức.
Cứ cách một đoạn thời gian Sở Tự sẽ gọi điện cùng gửi tin nhắn, thế nhưng không hề nhận được tin trả lời, như đá chìm vào đáy biển vậy, mà Viên Tiệp cũng giống như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
42
Kịch bản rất quan trọng, nếu nội dung bộ phim không tốt, cho dù diễn viên cùng đoàn phim có tốt thế nào, bộ phim cũng không hay nổi.
Sở Tự chọn lựa vài ngày, cuối cùng cũng chọn được hai kịch bản không tệ, có cảm giác sẽ phát bạo, cho dù không bạo thu thì doanh số không kém.
43 Không ngừng dặn dò Phan Nghiên Nghiên cố gắng đóng vai nữ phụ, không cần dùng tài nguyên chỉnh sửa phần diễn của mình nhiều hơn, cũng không nên tùy tiện chỉnh sửa hình tượng nam nữ chính.
44
Sở Tự là fan trung thành của Đinh Thành Bân, trong tất cả các vai diễn của ông, Sở Tự thích nhất là vai Hạ Côn.
Đó là một vị chiến thần nổi danh trong thời loạn lạc của ngân hà, từ một tên lưu manh đầu đường xó chợ trở thành một vị chiến thần có thể ngăn cản sóng dữ, có thể đánh lùi cả trăm vạn địch nhân, sau đó cũng vì công cao chấn chủ mà không xem hoàng đế ra gì, đối với thành viên hoàng thất, muốn giết liền giết, độc tài quyền to lấn áp thiên tử điều khiển chư hầu, người gặp người sợ, là người cầm quyền lớn nhất của Địch Á Tư hơn trăm năm.
45
Sở Tự ngủ thẳng cẳng, thẳng tới khi ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng mới chịu tỉnh lại.
Sau một đêm say rượu, Sở Tự cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, tuy tối qua uống hơi nhiều nhưng trí nhớ cùng suy nghĩ của cậu vẫn khá rõ ràng.
46
Viên Tiệp giật mình nhìn Sở Tự, không thể tin được: “…. thật sao?”
Anh gần như nghĩ rằng mình lại một lần nữa phát bệnh mà nghe nhầm.
“Thật sự.
47
Đinh Thành Bân là loại diễn viên hoàn toàn không cần bận tâm lo nghĩ.
Từ lúc Sở Tự tranh thủ cơ hội thử kính cho ông, Đinh Thành Bân liền chuyên chú nghiên cứu kịch bản cùng những tư liệu có liên quan tới nhân vật lịch sử Hạ Côn cùng những phiên bản mà các diễn viên khác đã đóng.
48
“Thầy Đinh, ngài thực can đảm a!” Đợi Đinh Thành Bân đi ra, Sở Tự liền mở miệng nói vậy.
Tuy màn biểu diễn của Đinh Thành Bân quả thực đã thành công hấp dẫn sự chú ý của đạo diễn, thế nhưng không thể không nói biểu hiện của ông lần này quá liều lĩnh, dám tự ý sửa lại kịch bản… Nếu làm không tốt lợi lành chữa thành lợn què thì rất có thể sẽ làm đạo diễn cùng biên kịch bất mãn.
49
Cùng Sở Tự yêu nhau đối với Viên Tiệp giống hệt như đang nằm mơ vậy.
Ngoại trừ quá bận rộn thì Sở Tự có thể xem là một người yêu tốt, quan hệ của hai người rất ổn định.
50 Tên cầm đầu không ngờ hai người giỏi đánh đấm như vậy, lúc này liền tức giận đấm một quyền về phía mặt Sở Tự, Sở Tự nhanh nhẹn lắc mình né tránh, tiếp đó tung một cước đá vào đầu gối đối phương, làm người nọ quỳ rạp xuống đất.
51 Viên Tiệp thực cảnh giác đám cảnh sát này, lúc gọi điện vẫn luôn nắm chặt khẩu súng trong tay, ngay cả cơ giáp tùy thân cũng trong trạng thái có thể khởi động bất kỳ lúc nào.
52 Ngay đêm đó dưới sự lo lắng hối thúc cùng trợ giúp gói gém hành lý của Viên Tiệp, Sở Tự liền dọn tới căn hộ quân bộ có nhóm cảnh vệ tuần tra của Viên Tiệp.
53 Sở Tự lạnh lùng nhìn đám người: “Đây là buổi họp phim mới, vấn đề quan trọng nhất chính là vai diễn mới, tôi nghĩ Nghiên Nghiên không cần phải trả lời những câu hỏi linh tinh kì quái của mấy người, cũng không cần tiếp nhận những câu hỏi liên quan tới vấn đề cá nhân.
54
Sở Tự chưa từng gặp chuyện thế này.
Cũng không biết làm sao an ủi.
Phan Nghiên Nghiên vẫn tự lẩm bẩm nói: “Trước đây khi em còn nhỏ, đột nhiên một ngày nọ ba dẫn em tới gặp một cô bé, nói đó là chị gái của em, bảo em gọi là chị.
55 Lúc đầu khi mới dọn tới nhà Viên Tiệp, vì để tạo ấn tượng tốt với người yêu nên Sở Tự vẫn luôn giả bộ cam tâm tình nguyện cùng Viên Tiệp thực hành nếp sống khỏe mạnh ngủ sớm dậy sớm, ăn uống quy luật dinh dưỡng.
56 Sau khi quan hệ với Viên Tiệp dần dần ổn định, vì để tình cảm của bọn họ phát triển thêm một trước, để tư tưởng của Viên Tiệp thoát khỏi độ tuổi già nua, khôi phục độ tuổi vốn có, Sở Tự thừa dịp cuối tuần cố ý dẫn Viên Tiệp tới quán bar, ý đồ để anh nếm trải bầu không khí tuổi trẻ.
57
Đầu óc Sở Tự trống rỗng: “Cậu nói cái gì?”
Cậu căn bản không biết Ân Giác nói cái gì, cũng không hiểu sau khi mình rời đi, Viên Tiệp mắc chứng hậm hực tự sát là có ý gì.
58
Viên Tiệp ở trên giường lại giật giật một chút.
Sở Tự hoảng sợ, vội vàng chộp lấy vỉ thuốc cảm rồi do dự nhích tới bên giường, gọi khẽ: “Anh Viên, anh Viên, anh thức rồi à?”
Viên Tiệp không đáp lại, trở mình một cái như đang ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
59
Viên Tiệp dừng một chút sau đó đè Sở Tự đang tác quái lại, nghiêm nghị nói: “Tiểu Tự, em đừng nháo. ”
“Tôi không nháo. ” Sở Tự không chút nghĩ ngợi tiếp tục tác quái.
60
Sau lễ tình nhân, Sở Tự liền dọn vào phòng Viên Tiệp không đi nữa.
Đối với chuyện Viên Tiệp mắc chứng rối loạn lưỡng lực, hai người đều thầm hiểu trong lòng không nhắc tới chủ đề này nữa.