21 Tiểu thiếu gia ngồi trong căn phòng kia một đêm.
Hoa hồng trải đầy trên đất dần rồi cũng héo úa, viền cánh hoa đã bắt đầu xoăn lại, mùi hoa còn nồng, ở trong căn phòng đóng kín ấy có hơi làm người ta đau đầu.
22 Ngu Hành Chu không đợi được tin tiểu thiếu gia xuất ngoại nhưng lại đợi được điện thoại của chị gái Chung Uẩn của của cậu ấy.
Trong điện thoại, giọng của Chung Uẩn rõ ràng tức đến khó thở, chị nói với Ngu Hành Chu rằng Chung Ninh đã sốt hai ngày liền rồi, nóng đến ngốc luôn, thế mà cứ gọi tên Ngu Hành Chu đến tội nghiệp.
23 “Hai chúng ta vốn dĩ không thể ở bên nhau” Ngu Hành Chu nói.
“Chị gái muốn đưa em ra nước ngoài, như vậy cũng tốt, bây giờ em còn nhỏ, thêm vài năm nữa, em sẽ nhận ra thích anh là chuyện rất buồn cười.
24 Lúc Chung Uẩn bước vào phòng, Ngu Hành Chu đang dùng khăn sạch lau cho tiểu thiếu gia.
Tiểu tiếu gia vẫn sốt đỏ mặt, thế nhưng hơi thở đã dễ chịu hơn.
25 Cuối cùng Ngu Hành Chu cũng không thể bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Chung.
Anh ngồi trong phòng khách nhà họ Chung một buổi chiều, nước trà đã lạnh, anh chạm ngón tay vào nước, vẽ lên mặt bàn một trái chanh nhỏ rồi cũng từ từ bốc hơi hết.
26 Trong hộp đêm của Ngu Hành Chu có một em chó giống poodle, là do cậu nhân viên trong quán nhất thời mềm lòng nên nhặt về, nhưng cũng không thường xuất hiện.
27 Chuyện là Ngu Hành Chu đã đồng ý làm bạn trai của cậu nên tiểu thiếu gia nhanh chóng khỏi bệnh, Chung Uẩn nhướn mày nhìn em trai đeo cặp sách chuẩn bị dắt Ngu Hành Chu ra khỏi nha.
28 Yêu đương với tiểu thiếu gia chưa được mấy ngày, Ngu Hành Chu đã dọn đến căn nhà cạnh nhà họ Chung để ở. Nhà của tiểu thiếu gia nằm ở khu biệt thự Nam Sơn, các biệt thự cách nhau không xa nhưng cũng chẳng phải khoảng cách vài bước là tới.
29 Ngu Hành Chu nói là trèo tường vào chỉ là nói đùa, anh lén tìm Chung Uẩn, chỉ tay lên trời thề nghe theo cái hiệp ước không bình đẳng, cảm đoan trước khi tiểu thiếu gia vào đại học một ngón tay cậu anh cũng sẽ không dám động đến, vậy mới có được sự cho phép của gia trưởng.