Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 79
Chương mới nhất: Chương 79
Cập nhật cuối: 7 năm trước
Thể loại: Hiện đại, Nam nữ cường, Sạch, Sủng, Sắc, HEEditor: Hạ NguyênMột câu chuyện tình yêu đẹp diễn ra nơi chốn sa mạc cát lạnh nhưng lại vô cùng ấm áp, có những cảnh Hot nhé mọi người.

Danh sách chương Tòa Thành Bị Vùi Lấp


Chương 41

41 Mặt trời đã lên cao, ngoài trời hơi nắng.

Lưu Sảng đưa tay lên che mặt, thấy Ngôn Tiêu vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tò mò hỏi: "Có chuyện gì?"

Ngôn Tiêu chớp mắt: "Không có gì.


Loading...

Chương 42

42 Trên đường trở về Quan Dược lái xe rất nhanh, có lẽ vì muốn tránh cảnh sát.

Bọn họ về đường khác so với lúc đi, xung quanh rất hoang vu, Ngôn Tiêu đoán rằng anh lại đi đường tắt.


Chương 43: (h+)

43 Khi Ngôn Tiêu tỉnh dậy, cô đã ở trong lều của đội khảo cổ.

Trên người vẫn hơi yếu nhưng thần trí đã khôi phục. Cô trở mình, nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng, cách tấm bạt của căn lều cũng có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời, chắc chắn cô đã ngủ một mạch cho đến ngày hôm sau.


Chương 44

44 "Kỳ lạ thật, Quan đội đi đâu rồi?"

Trong lều hai người ở vẫn kề sát nhau, bên ngoài vang lên giọng nói của Thạch Trung Chu.

Cả đội chỉ có vài người, giữa thanh thiên bạch nhật bỗng dưng có người biến mất, rất dễ bị phát hiện.


Chương 45

45 Sáng hôm sau, Ngôn Tiêu ở trong xe tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm ngang trên ghế, trên người phủ áo khoác của Quan Dược.

Cổ họng khô khốc, cô đỡ cổ quay đầu.


Chương 46

46 Chiếc xe dừng lại trên con đường không một bóng người, Tề Bằng bước xuống từ chiếc Audi, vạm vỡ đứng đó như một gốc cây cổ thụ: "Tiểu Thập Ca, chuyến này vất vả rồi.


Chương 47

47 Ngôn Tiêu nhanh chóng ngủ thiếp đi, Quan Dược ôm cô trong lòng, mặc dù mắt nhắm nhưng cơ thể lại luôn duy trì ở trạng thái cảnh giác.

Đêm khuya, gió rít gào từ bốn phía luồn vào trong qua các khe hở, nóc nhà như thể bị giật tung, nơi này không phải là chỗ con người có thể ở lại.


Chương 48

48 Đi về hướng đông, gần với giáp ranh phía bắc của Thiểm Tây, cát bụi khô hanh, ánh mặt trời chói chang.

Ngôn Tiêu một tay lái xe, một tay cầm bánh mỳ gặm, cô nhận ra bản thân mình thích ứng ngày càng nhanh, khi còn ở Thượng Hải chưa từng trải qua tình cảnh bị rượt đuổi ăn uống tạm bợ thế này.


Chương 49

49 Ngôn Tiêu muốn ngăn anh lại, nhưng anh đi quá nhanh, chưa dứt lời thì cửa đã đóng lại.

Cô suy nghĩ, nếu sau này không có xe thì quả thực không còn phương tiện đi lại, tuy nhiên làm như vậy thì có chút mạo hiểm.


Chương 50

50 Bên trong căn hầm ánh sáng lờ mờ tối, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ sự sững sờ của Quan Dược:

"Sao em lại quen Lý Chính Hải?"

Ngôn Tiêu nói: "Quen từ hồi anh ta làm việc ở Thượng Hải.


Chương 51

51 Người phụ nữ rõ ràng là người đã có tuổi, tóc vấn cao, mặc bộ áo thêu của kiểu Trung Quốc, rất có khí chất, nhìn Ngôn Tiêu khách khí cười: "Cô Ngôn, tôi tên Hứa n Diệp.


Chương 52

52 Màn đêm từ từ buông xuống, mấy giờ đồng hồ trôi qua dài đằng đẵng.

Ngôn Tiêu chờ quá lâu, dần dần không thể ngồi yên, xuống xe hút thuốc.

Ánh trăng sáng trải dài trên sa mạc, thôn Phong Miếu cách đó không xa.


Chương 53

53 Chiếc xe dũng mãnh lao qua cồn cát, Quan Dược giơ tay bẻ vô lăng, giúp Ngôn Tiêu xác định phương hướng, hỏi: "Sao em lại phát hiện ra?"

Ngôn Tiêu ngực phập phồng: "Ngón áp út bàn tay trái của Hứa n Diệp có đeo một chiếc ban chỉ cổ.


Chương 54

54 Hơn chín giờ sáng, ánh sáng mặt trời tràn vào gian nhà, chói chang chiếu thẳng vào mắt.

Ngôn Tiêu ngồi phía sau bàn, hai mắt không thể không nheo lại tránh né.


Chương 55

55 Ngôn Tiêu ngồi trên đùi anh, cảm nhận rõ ràng thứ kia của anh đã thức tỉnh, cứng rắn chống đỡ dưới thân mình.

Chẳng qua chỉ cách một lớp vải, thứ cứng rắn của đàn ông và nơi mềm mại của phụ nữ tiếp xúc cọ sát với nhau.


Chương 56

56 Những vì sao trên bầu trời sáng lấp lánh đến chói mắt.

Ngôn Tiêu ở trong xe đang làm ổ ở hàng ghế sau, cô không nghĩ rằng Xuyên Tử chạy xe một mạch cho đến nửa đêm.


Chương 57

57 Nơi này rất tẻ nhạt, quả thực không có gì thú vị, Quan Dược không hề có ý kiến, đi trước lấy xe. Xuyên Tử tinh mắt chú ý đến, đuổi theo ngăn anh lại: "Sao thế, Thập ca anh định đi à?" "Không đi, tôi đưa cô ấy đi dạo.


Chương 58

58 Gió theo khe cửa lùa vào, cánh cửa cót két rung lên.

Trong sân vẫn vọng ra tiếng trò truyện của đám đàn ông, trên giường lúc này chỉ có hơi thở dồn dập của hai người.


Chương 59

59 Ngôn Tiêu đến một thôn nhỏ vào lúc mặt trời vừa mọc, sau đó rẽ sang thị trấn Định Biên lấy hành lý cô nhờ Thạch Trung Chu gửi giúp rồi nhanh chóng đến sân bay ngay.


Chương 60

60 Chín giờ sáng, tại một cửa hàng trong trung tâm thương mại, Ngôn Tiêu đang ngồi trên ghế sofa lật một quyển sách.

Đây là một cửa hàng chuyên quần áo nam cao cấp, Bùi Minh Sinh là khách quen ở đây, trước kia Ngôn Tiêu đi cùng anh ta vài lần, đến một mình thì đây là lần đầu tiên.


Loading...