21 ---8 giờ tối (thứ bảy)---Nó bắt đầu tiến hành kế hoạch cưa đổ Hưng giùm cho con bạn của nó. . . Việc đầu tiên, nó nhắn tin với Hưng. -Hello anh!-Ukm! Hi em! Em khoẻ không?-Vâng! Em khoẻ hì hì.
22 ó mở Messenger lên thì thấy Hưng nhắn tin cho nó:Hưng: Nếu được thì mình hẹn lại vào chủ nhật em nhé!Nó: Chủ nhật em bận việc rồi anh à!Hưng: Vậy thứ mấy em rãnh?Nó: Em cũng không biết nữa!Hưng: Vậy khi nào em rãnh em nhắn cho anh, anh sẽ có mặt liền!Nó: Ùm! ----Thứ sáu----Nó mở điện thoại và nhắn tin cho HưngNó: hôm nay em rãnh.
23 Tâm trạng của nó sau cuộc chia tay với Hưng hiện giờ đã trở lại bình thường. Phúc cũng đã giải quyết xong việc của Dịp Linh Hân - bạn gái cũ của Phúc.
24 Hôm nay là chủ nhật, trời đẹp khiến nó rất muốn hẹn hai đứa bạn nhí nhố của nó đi lòng vòng. Vừa định nhấc máy gọi Chi và Thắng thì giọng mẹ nó từ dưới nhà vọng lên:-Như à! Dậy chưa con?!Nó trả lời lại:-Vâng! Con dậy rồi! Có chuyện gì hả mẹ?Mẹ nó nói lớn:-Con xuống nhà đi! Mẹ có việc muốn nói cho con biết.
25 ---Sân bay---Cuộc chia tay chỉ có Châu, ba mẹ, em trai, dì của nó và còn có Chi, Thắng. Cả lớp nó nghe tin cũng buồn lắm nhưng vì nhà xa và phụ huynh không cho phép nên không ra tiễn nó được.
26 Nó ngồi trong xe, hơi lạnh từ máy lạnh tỏa ra khiến nó muốn ngủ ngay lập tức vì buổi sáng phải dậy sớm mà bây giờ còn bị thương nữa nên nó rất mệt, chỉ muốn chợp mắt một chút.
27 Nó mở mắt dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Khẽ vươn vai và tự hỏi:"Sao mình lại ở đây? Đây không phải bệnh viện! Tên đó đã đưa mình đi dâu thế này? Hu hu mẹ ơi có khi nào con bị bắt cóc không?.
28 Nó nghe hắn nói, nước mắt vẫn rơi không có dấu hiệu ngưng. Nó cố kìm nén cảm xúc nhưng không được! Nó khóc òa lên như đứa trẻ bị ai cướp đồ chơi quan trọng.
29 ---Sáng hôm sau (Chủ nhật)---Hằng tuần nó phải đi làm thêm vào ngày Chủ nhật. Hôm nay cũng không ngoại lệ, chuyện nó đi làm thêm chẳng ai biết cả trừ Kinry.
30 ---Ba mươi phút sau---Nó nhìn đồng hồ, nói:-Tôi về trước để trả xe đạp tôi mượn. Nói rồi nó đứng lên, hắn cũng đứng lên nói:-Tôi cũng về lấy xe!Nó quay lại hỏi:-Xe anh để chỗ nào?Hắn nhún vai nói:-Lát nữa sẽ biết!Nó không nói vì thấy hắn sang bên kia đường, hướng của quán cà phê High và xe nó ở đó.
31 Đột nhiên hắn siết chặt nó như muốn giữ nó bên mình như thế này vậy. Hắn mở miệng nói:-Làm bạn gái anh nhé!Nó đang khóc thì nghe hắn nói như vậy nên ngước lên sờ trán hắn và nói:-Anh đâu có bị sốt.
32 Hôm nay đã đến thời hẹn mà nó nói với hắn. Nó sẽ cho hắn câu trả lời, đang đi lang thang trong sân trường, nó thấy cả đám đông tập trung lại một khoảng sân nên tò mò lại xem.
33 Hôm nay là ngày nghỉ và cũng tròn một tháng kể từ khi nó với hắn quen nhau. Nó vẫn chưa công khai, chỉ có Kinry biết thôi. Vì nó xem Kinry như anh ruột và dù gì Kinry cũng là con trai nên sẽ hiểu trong tình yêu con trai thường thích bạn gái mình như thế nào nên nó mới nói cho Kinry biết để được tư vấn.
34 Thời gian cứ thế trôi. Nó và hắn quen nhau đã được nửa năm nhưng chỉ có bạn bè nó biết vì nó muốn chắc chắn hơn nữa mới thông báo cho gia đình. Nó dần cảm nhận được tình yêu là gì và để đánh dấu cho tình yêu của nó với hắn - cuối tháng nó đều làm một video mang tên "Love Story of N and K".
35 Ăn cơm xong nó xin phép lên phòng. Căn phòng vẫn như cũ chỉ có sạch sẽ, gọn gàng hơn lúc nó còn ở đây thôi. Nó ngồi xuống cái nệm yêu dấu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Chi và Thắng.
36 ---Ngày hôm sau---Nó gọi cho cả đám bạn của nó và hắn để rủ đi biển, người đầu tiên nó gọi là hắn:-Alô! Anh đang làm gì vậy?Hắn nhỏ nhẹ trả lời:-Anh đang ở nhà đợi em gọi đây!Nó mỉm cười nói:-Anh đó, chỉ có nịnh bợ là giỏi! Hắn trêu nó:-Anh không nịnh em chịu làm bạn gái anh à? Ha haNó nói:-Anh đáng ghét! À mà chiều nay anh rãnh không?Hắn hỏi:-Anh lúc nào không rãnh hả vợ!Nó phùng má nói:-Ai là vợ anh chứ! Em muốn đi biển và sẵn giới thiệu anh cho bạn em biết luôn.
37 Về Việt Nam được một tháng, cũng đã đến lúc nó và hắn trở lại Mĩ. Hắn phải giải quyết chuyện ở công ty còn nó phải chuẩn bị đi học tiếp. ---Sân bay---Ba mẹ nó và ba đứa bạn Phúc, Thắng, Chi của nó cũng có mặt chỉ thiếu Châu vì Châu đang đi làm không xin về được.
38 ---Ba năm sau---Ba năm, thời gian không quá dài nhưng đối với những người yêu thương nó thì mỗi ngày trôi quá giống như một thế kỉ. Chuyện đau lòng ấy xảy ra đã được ba năm nhưng với mọi người cơn ác mộng đó vừa xảy ra ngày hôm qua.
39 Hôm nay là ngày cuối thu, trời se lạnh, cây cối trơ trụi lá. Hắn sải bước đi dạo dưới tiết trời se lạnh giống như tim hắn cũng đã nguội lạnh theo người con gái ấy.
40 Nó trở về với vẻ mặt ngu ngơ vì đang suy nghĩ một số thứ. Bối Kỳ thấy nó như người trên mây nên chạy lại vỗ vai nói:-Này! Cậu bị gì vậy? Đang suy nghĩ gì hả?Nó cười nói:-À đâu có! Bối Kỳ nheo mắt nghi ngờ nhìn nó, nó thấy chột dạ nên khai thật:-Thật ra mình muốn vào công ty SAB làm việc nhưng không biết có đủ khả năng không.