Tình Yêu Phô Trương Chương 50: Chương 50
Chương trước: Chương 49: Chương 49
Editor: Trà Đá.
Thẩm Kình ngồi ở ghế sau, xe của Tiêu Hàng chạy đến cửa chính của chung cư, Thẩm Kình nằm thẳng xuống ghế sau, dùng tạp chí che mặt lại.
Xe của Tiêu Hàng hiệu Karman màu xám tro, còn xe của Khương Đường là A81 màu trắng, cho nên các phóng viên cũng không chú ý lắm, tiếp tục canh chừng Khương Đường.
Sau khi đã cách xa khu chung cư rồi, Thẩm Kình mới vô tư ngồi dậy, quay đầu nhìn sau xe một chút, cười chê: “Cậu nói mấy phóng viên này có rảnh rỗi quá không, nhiều ngôi sao lớn như vậy lại không rình, cứ nhất định phải đến khu chung cư của chúng ta.” Thẩm Kình vừa nói vừa cài dây an toàn lại, Khương Đường có nói, lên xe không cài dây an toàn là một người ba không tốt.
Nét mặt của Tiêu Hàng không có một chút thay đổi. Trong lòng cậu ta rất loạn, cậu ta thích Khương Thục Lan, thích mỗi ngày được đứng ở cửa nói chuyện với Khương Thục Lan, nhưng kể từ khi Khương Đường ly hôn chuyển về đây sống, tất cả cũng lập tức thay đổi, cậu ta ngượng ngùng tìm nhiều lý do nhỏ nhặt để lấy cớ gõ cửa, nhưng không dám biểu hiện quá lộ liễu khiến Khương Đường nhìn ra, nhưng cũng không ngờ là vẫn lộ dấu vết.
Thẩm Kình muốn nói chuyện với cậu ta thì làm sao cậu ta có thể kiên trì được?
Cậu ta mặt dày mày dạn tiếp tục theo đuổi tình yêu, Thẩm Kình và Khương Đường có thể cảm thấy cậu ta thật lòng được không đây? Buông tay……….
Trước mắt Tiêu Hàng hiện lên khuôn mặt Khương Thục Lan đang cười ngượng ngùng, Tiêu Hàng hơi nhếch môi, giương mắt nhìn phía sau thông qua kính chiếu hậu trong xe.
Thẩm Kình cuối đầu, nhắn tin cho Khương Đường xong, anh lập tức ngẩng đầu lên, nhạy bén nhận ra được Tiêu Hàng đang nhìn anh.
“Cậu làm việc ở đâu?” Rốt cuộc Thẩm Kình cũng ý thức được vấn đề, ngó ngó ngoài xe, hỏi Tiêu Hàng.
Toàn thân Tiêu Hàng cảnh giác, nói tên công ty ra.
Thẩm Kình gật đầu một cái, “Vậy chúng ta cũng thuận đường, cậu đến đầu đường xx thì dừng lại nhé, cho tôi xuống xe ở đó.”
Tiêu Hàng nghe xong, nghi ngờ quét mắt nhìn anh một cái, sao lại có cảm giác người này thật sự chỉ là đi nhờ xe thôi?
Bởi vì Tiêu Hàng cự tuyệt chuyện đổi nhà với anh, nên Thẩm Kình cũng rất ấn tượng với cậu ta, hơn nữa Khương Đường cũng hòa thuận với Tiêu Hàng, Thẩm Kình suy nghĩ một chút, hỏi Tiêu Hàng làm việc gì ở công ty, hỏi Tiêu Hàng có hứng thú tới công ty anh làm không. Tiêu Hàng sợ trong lời nói của anh có ý đồ, nên vẫn tiếp tục đề phòng, trả lời qua loa, Thẩm Kình không lộ bộ mặt thật, thì đừng mong cậu ta nói lời thật lòng.
Sự thành khẩn của Thẩm Kình không được đáp lại, anh nhìn chằm chằm Tiêu Hàng, đột nhiên không muốn nói chuyện với cậu ta nữa. Người này cũng đâu phải ngu đâu? Cháu gái của người cậu ta thầm mến ngồi trước mặt, cậu ta không nịnh bợ cũng không nhiệt tình, có phải mấy người học công nghệ thông tin thì đều khô khan như cậu ta không?
Thẩm Kình dựa vào thành ghế, anh lấy điện thoại di động ra, Khương Đường trả lời tin nhắn của anh, cũng rất đơn giản như trước đây, không vượt quá năm chữ.
Nội tâm Thẩm Kình khẽ động, anh nhìn lại Tiêu Hàng, chẳng lẽ Khương Đường chỉ thích loại lạnh nhạt như Tiêu Hàng?
Cũng sắp đến nơi, Thẩm Kình nhớ lại tối hôm qua anh và Khương Đường lén lén lút lút. Cũng chưa thật sự thỏa mãn lắm, rốt cuộc anh vẫn không nhịn được, lấy bản thân ra làm ví dụ để chỉ bảo cho hậu bối: “Tiêu Hàng, cậu cũng đã 26 rồi, không còn nhỏ nữa, thích ai thì can đảm theo đuổi. Cậu nhìn tôi xem, Khương Đường chán ghét tôi như vậy, bây giờ không phải cũng đã ưng thuận tôi rồi sao? Con gái tốt thì có nhiều sói theo, điều kiện đầu tiên là cậu phải mặt dày lên, nếu không thì chỉ có thể nhìn người con gái cậu thích bị người khác cướp đi thôi.”
Một năm rưỡi nữa là đến sinh nhật hai tuổi của Đóa Nhi, Khương Thục Lan ở nhà, Khương Đường cũng không đành lòng xuống nhà dưới ở cùng với anh, vậy thì chỉ có mau chóng gả Khương Thục Lan ra ngoài, không hợp cũng không thể ép buộc, nhưng trước mắt có một người đàn ông bộ dáng chín chắn, công việc ổn định lại là thịt tươi khỏe mạnh cường tráng, đủ tư cách làm dượng rồi.
Dượng………
Thẩm Kình phát âm chữ này trong im lặng, nhìn Tiêu Hàng cười ý vị sâu xa.
Tiêu Hàng kinh ngạc dừng xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu trong xe thấy Thẩm Kình đang cười tít mắt, não chưa kịp suy nghĩ. Con gái tốt thì nhiều sói bám theo, Thẩm Kình đang truyền thụ kinh nghiệm sao?
“Tôi đi đây, rảnh rỗi thì qua bên nhà chơi thường xuyên nhé.” Thẩm Kình vỗ vỗ bả vai Tiêu Hàng khích lệ, rồi xuống xe, đóng cửa xe, rồi quay đầu đi thẳng về phía công ty của anh, anh mặc một bộ âu phục màu đen, bóng lưng cao to, toàn thân tỏa ra khí thế tự tin thành công. Tiêu Hàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Kình, trong một khoảnh khắc, trong mắt Tiêu Hàng chợt tỏa ra ánh sáng vui mừng.
Thì ra Thẩm Kình, Khương Đường đều ủng hộ cậu ta theo đuổi Khương Thục Lan?
~Tiêu Hàng có chút rụt rè khi ở trước mặt Khương Đường, nhưng cậu ta là người hướng nội, ban đầu cũng không dám gõ cửa nhà Khương Thục Lan mượn đồ. Hôm nay được Thẩm Kình khích lệ như vậy, Tiêu Hàng tăng thêm sự tự tin, ngồi ở công ty nửa ngày, hơn ba giờ chiều muốn lấy cớ để sang nhà Khương Thục Lan, cậu ta nhanh chóng chạy ra bên ngoài phòng làm việc rồi gọi điện thoại cho Khương Thục Lan.
Khương Thục Lan đang chơi cùng Đóa Nhi, không lâu sau đó thì nhận được điện thoại của Tiêu Hàng, ngẩn người mấy giây mới nghe máy.
“Chị Khương, tổ của tôi có rút thưởng nhỏ, tôi trúng được bốn con cua đồng, nhưng tôi không biết làm, buổi tối tôi qua nhà chị rồi chị làm giúp tôi được không? Rồi chúng ta ăn cơm chung luôn.”
Giọng người đàn ông vui sướng, Khương Thục Lan lập tức vui vẻ, bà cực kỳ thích rút thăm trúng thưởng, chỉ cần trúng nước uống hay đồ nhỏ nhỏ là bà có thể vui mừng đến nửa ngày, cua đồng chắc chắn đắt tiền hơn đồ uống rồi. Đều là hàng xóm, Tiêu Hàng còn giúp họ không ít việc, Khương Thục Lan đồng ý không chút nghĩ ngợi: “Được, cảm ơn cậu, tôi cũng nấu thêm vài món nữa.”
Đã được sự cho phép, Tiêu Hàng hưng phấn cúp điện thoại.
Khương Thục Lan tiếp tục dỗ Đóa Nhi, khoảng ba giờ rưỡi là Đóa Nhi ngủ trưa, sau đó Khương Thục Lan đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Bốn giờ rưỡi Khương Đường về đến nhà, vừa đúng lúc Đóa Nhi thức dậy, Khương Đường cho con gái bú sữa, sau đó bế con gái vào phòng bếp nói chuyện với dì.
Khuôn mặt Khương Thục Lan hơi nóng. Buổi sáng lúc bà đang dọn dẹp túi rác, bà không cố ý đếm, nhưng vẫn thấy rõ có ba túi, có thể thấy được tối hôm qua hai đứa nhỏ có nhiều……… Bà tỏ vẻ bình thường để cháu gái bà không phát hiện ra là bà đang ngại, Thẩm Kình là một người đàn ông tốt
