Tình Yêu Phô Trương Chương 48: Chương 48
Chương trước: Chương 47: Chương 47
Editor: Trà Đá.
Để tránh nghi ngờ, Khương Đường mở cửa phòng ngủ, Thẩm Kình bế Đóa Nhi đúng là không hiếm, lại còn chứng minh anh thật lòng với cháu gái bà. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Khương Thục Lan mới bắt đầu để ý động tĩnh trong phòng, nghe hai cha con chơi với nhau rất náo nhiệt, rồi bà từ từ tập trung vào tiết mục trên ti vi.
Nhưng hai người ở trong phòng ngủ thì rất khó coi, hơn bảy giờ tối, Khương Đường nhìn đồng hồ, rồi nhỏ giọng đuổi Thẩm Kình: “Anh đi xuống trước đi.”
Thẩm Kình rất có chừng mực, hôn Đóa Nhi một cái, ôm tiểu nha đầu hỏi Khương Đường: “Mấy giờ dì ngủ? Lát nữa anh lên, Đóa Nhi ngủ một mình anh không yên tâm.” Tiểu nha đầu đã được ngủ giường riêng dành cho em bé rồi, không sợ nửa đêm lăn xung quanh té xuống giường, nhưng lỡ như nửa đêm tỉnh dậy thì sao? Theo như lời Khương Đường nói thì Đóa Nhi ngủ thẳng một giấc đến sáng, nhưng lỡ như đến lúc Khương Đường xuống lại nhớ con gái thì sao, tâm trí không để ở nơi anh, cho dù là thời gian hay trạng thái cũng không thể thoải mái được.
Khương Đường nhìn anh một cách khó tin.
Thẩm Kình di chuyển về chỗ cô, mặt mũi anh trắng nõn tuấn mỹ, trong tròng mắt đen nhộn nhạo làm khiến người ta tâm hoảng ý loạn: “Chúng ta nhẹ nhàng một chút, dì không nghe được đâu.”
Khương Đường quay mặt, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô đang đỏ như hoa Hải Đường.
Cơ bản lời nói như vậy chỉ khiến cho người khác cảm giác rất hạ lưu, tầm thường, nhưng cô không hiểu tại sao nó lại khiến cô mơ tưởng viễn vong.
“Đóa Nhi nhìn kìa, mẹ đỏ mặt kìa con.” Cô chưa bao giờ dễ dàng để lộ ra một vẻ rất đáng yêu đến như vậy, Thẩm Kình nuốt nước miếng một cái, kịp thời đè nén sự kích động trong ngực xuống, bế Đóa Nhi đến trước mặt cô. Đóa Nhi cho là ba muốn trả cô bé lại cho mẹ, nên tiểu nha đầu ngoan ngoãn đưa tay về phía mẹ, Khương Đường nhận lại con gái, khuôn mặt núp vào trong người con gái: “Anh về đi.”
Thẩm Kình bá đạo tiến đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Mấy giờ?”
Không phải là hỏi ý kiến cô, mà là trực tiếp muốn có một cuộc hẹn với cô.
Khương Đường do dự mấy giây, mắt liếc nhìn đồng hồ. Thường thì khoảng chín giờ là dì cô đã đi ngủ rồi, để đảm bảo an toàn, thì nên hẹn lúc mười giờ.
Ánh mắt Thẩm Kình sáng lên, tiến sát đến bên tai cô: “Chờ anh.”
“Cút đi.” Khương Đường không chịu nổi những lời sáo rỗng kiểu này, cô đi ra ngoài trước.
Thẩm Kình vừa cười vừa lẽo đeo theo sau, Đóa Nhi quay đầu nhìn ba, mắt to lanh lợi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú. Thẩm Kình nhéo nhéo gương mặt tiểu nha đầu, Đóa Nhi nhanh chóng trốn trong ngực mẹ, lúc Đóa Nhi ý thức được là ba muốn đi, đột nhiên không chịu, khuôn mặt mếu máo nhìn ba giống như sắp khóc.
Con gái thích mình như vậy, Thẩm Kình không dám đi tới cửa, vui mừng bế Đóa Nhi, hôn liên tục lên mặt con gái. Đóa Nhi ôm chặt lấy ba, dán đầu trong ngực ba, trong mắt ngấn lệ, cảnh giác nhìn mẹ.
“Ở công ty có chuyện gì hay sao mà cháu xuống dưới nhà sớm vậy?” Khương Thục Lan nhẹ giọng hỏi Thẩm Kình.
Thẩm Kình lắc đầu một cái, mắt nhìn Khương Đường, lúng túng nói: “Không còn sớm nữa, cháu sợ quấy rầy mọi người ngủ.”
“Mới có mấy giờ, chưa đến giờ ngủ đâu, cháu xuống nhà cũng đâu có chuyện gì làm, ở lại đây chơi một lúc nữa, khi nào Đóa Nhi ngủ rồi thì cháu về cũng được mà.” Khương Thục Lan nhiệt tình giữ lại, vừa nói vừa kéo anh quay trở lại.
Thẩm Kình quay đầu lại, Khương Đường đi về phía phòng khách, Thẩm Kình lập tức bế Đóa Nhi đi về phía phòng khách rồi ngồi xuống. Khương Thục Lan cố ý dành thời gian để không gian riêng cho hai người, nên bà không ngồi ở phòng khách mà đi thẳng vào phòng ngủ, Khương Đường bất đắc dĩ, rót cho Thẩm Kình ly nước, cô cố ý ngồi ở đầu khác của ghế salon, xem phim hoạt hình trên tivi.
Thẩm Kình di chuyển đến cạnh Khương Đường.
Khương Đường liếc anh một cái.
Thẩm Kình ngồi gần cô rồi, cũng không vội vã động chân động tay, mà cúi đầu xuống dỗ dành con gái. Thời gian từ từ trôi qua, Đóa Nhi uống sữa xong thì buồn ngủ, há miệng ngáp, dụi mắt tìm mẹ. Khương Đường nhè nhẹ dỗ con gái ngủ, Thẩm Kình nhìn một lúc, sau đó rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng ngủ của Khương Đường, chỉ chỉ cửa phòng ngủ của Khương Thục Lan, thấy Khương Đường hiểu ý anh, anh cười tránh vào trong.
Khương Đường cắn răng, tại sao lại có cảm giác vụng trộm thế này?
Nhưng mà phải tiếp tục diễn cho hết tuồng.
Khương Đường bế con gái đang ngủ đến gần phòng ngủ bên kia, cô cố ý dùng giọng nói không cao không thấp tiễn Thẩm Kình về, còn làm bộ đi tới cửa trước. Ở bên trong, Khương Thục Lan làm sao có thể nằm yên được, vừa nghe Thẩm Kình muốn đi, bà chạy mau ra cửa, đáng tiếc vẫn “Chậm một bước”, lúc đi ra đã không thấy bóng dáng Thẩm Kình đâu.
“Thẩm Kình có nói khi nào quay lại đây không?” Khương Thục Lan nhỏ giọng hỏi.
“Dạ không, bây giờ phóng viên đứng đầy ngoài cửa, không tiện gặp mặt.” Khương Đường cúi đầu đi tới trước phòng ngủ, khuyên Khương Thục Lan, “Dì ngủ sớm đi.”
Khương Thục Lan gật đầu một cái, đi theo cháu gái vào phòng ngủ, nằm bên cạnh giường dành cho em bé chờ Đóa Nhi ngủ xong rồi mới đi ra. Khương Đường đóng cửa lại, khóa trái, cô biết Thẩm Kình trốn trong phòng tắm, cô cũng không có gọi anh ra ngoài, cô mở đèn bàn máy vi tính lên, rồi tắt đèn lớn. Khương Đường mới vừa ngồi xuống, đã nhận được tin nhắn của Thẩm Kình, hỏi cô đã an toàn chưa.
Khương Đường

Xem tiếp: Chương 49: Chương 49