41 Gọi điện đến công ty xin nghỉ một ngày, Lâm Nhược Kỳ lê bước chân nặng nhọc trở về nhà. Mở cửa, cô thấy phòng khách vắng lặng. Phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách, thư phòng cũng trống trơn, quả nhiên Cố Hạo Ninh cả đêm qua không về.
42 Cố Hạo Ninh hé mở mắt, nhất thời ngơ ngác, mình đang ở đâu?“Anh tỉnh rồi à?”Một giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên bên tai, Cố Hạo Ninh giật nảy mình, ngoảnh đầu qua sững sờ nhìn gương mặt kiều diễm bên cạnh.
43 “Cô suy nghĩ đến đâu rồi?”Trong phòng bệnh, Giang Hàn Phi lặng lẽ nhìn người con gái đang ngồi trên giường, trước mặt mình. Hai cánh tay thon gầy đan chéo đặt trên đầu gối, đầu cúi gằm, trên mặt dường như không một nét biểu cảm, cả người như chìm trong thinh lặng, chỉ có hàng mi khẽ lay động kia tiết lộ tâm trạng của cô lúc này không hề bình tĩnh chút nào.
44 “37. 1 độ, vẫn không đến nỗi sốt. ”Dương Tuyết Tuệ nhận lấy nhiệt kế của Lâm Nhược Kỳ ra lướt nhìn rồi đặt lại vào trong khay. “Khoảng chừng nào tôi có thể xuất viện?” Lâm Nhược Kỳ vừa cái cúc áo vừa mỉm cười hỏi Dương Tuyết Tuệ.
45 “Cô giáo Lâm, hôm nay lại đi kiểm tra à? Tình trạng em bé thế nào?”“Tốt lắm ạ, bác sĩ bảo các chỉ số đều tốt. ” Lâm Nhược Kỳ cười, trả lời Hiệu trưởng Lư, nụ cười đong đầy hạnh phúc và vui sướng.
46 “Chị dâu?”Lâm Nhược Kỳ cầm một lon sữa bột đang định đặt vào xe đẩy, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc. Tay Lâm Nhược Kỳ chợt khựng lại, đang nghĩ có nên quay đầu đi không thì nghe tiếng bước chân vội vã chạy đến gần.
47 “Chị dâu, chị thực sự không đợi anh Ninh sao? Anh ấy sắp đến rồi. ”Kéo theo vai li, ngay đằng trước là cửa xuất cảnh rồi, Đinh Hồng vẫn cố níu giữ Lâm Nhược Kỳ.
48 “Đinh Hồng, Lâm Nhược Kỳ hiện giờ đang ở đâu? Lạc Hân đã kể cho anh nghe hết rồi, cậu giúp anh giữ cô ấy lại, anh muốn gặp cô ấy!”Máy bay vừa đáp xuống, nhân viên bên phi trường đã sắp xếp người đẩy xe lăn đến đón Cố Hạo Ninh.
49 “Tại sao cô ta không thừa nhận mình chính là Vu Tiểu Phong? Không phải tôi đã nhờ ông nói với cô ta rằng cuối cùng cô ta có thể nói ra sự thật rồi sao?” Dưới Minh Phủ âm u, Lâm Nhược Kỳ đã chờ đợi suốt mấy trăm năm qua, đang lặng lẽ nhìn thuỷ tinh thạch trước mặt, mãi lâu sau mới khẽ khàng cất lời.