21 Trong trường, Nhi hỏi Chi:- Này, cậu thấy anh trai lớn của mình thế nào?- Anh trai lớn? Cậu không phải đang nói cái tên điên kia đấy chứ- Sao lại điên, anh trai lớn của mình cũng được đấy chứ.
22 Mẫn Nhi cũng không biết cuối cùng cô về nhà Phong kiểu gì nữa. Cô ngồi trên ghế, ánh mắt vô định. Cô nhớ lại lời của Châu, rồi lại nhớ lại lời của Phong :" Cho dù yêu anh, em có thể sẽ phải chịu tổn thương, như vậy cũng được sao ?"" Người con trai đó do muốn trả thù mới tiếp cận cô con gái… "Cô không muốn tin, cô thật sự không muốn tin vào những điều này.
23 - Cái gì? - Phong không tin được vào tai mình, anh lắc lắc vai Chi hỏi lại- Không. . không thấy Nhi đâu hết. Đồ đạc của cậu ấy cũng biến mất rồi. - Không thể thế được.
24 Ở trong một phòng bar, có 3 chàng trai tuấn tú, điển trai, thu hút ánh mắt mọi người từ khi bước vào đang yên lặng uống rượu. - Lần này làm ăn với đối tác lớn sao?- Phải, một công ty của Mĩ, tuy là công ty có quy mô nhỏ nhưng lại khá có danh tiếng.
25 Trải qua một giấc ngủ không được ngon, Mẫn Nhi mệt mỏi đứng dậy, An muốn ngăn cản cô bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, cô không chịu- Nhi à, cậu nhìn trông mệt mỏi như vậy, mình không bị cậu dọa chết thì đối tác cũng sẽ sợ chạy mất dép đấy.
26 Trong văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Lâm- Reng… reng… - Đang xem tài liệu, chuông điện thoại của anh vang lên. - Alo ? - Không buồn nhìn xem ai gọi đến- Này, đến quán cafe đi.
27 - Có phải quán này không ? - An hỏi- Hóa ra là vẫn còn, mình tưởng đã 4 năm, quán này sẽ không còn nữa. - Nhi mỉm cười- Đừng nói nhiều nữa, mau vào đi thôi, mình đói quá đi mất.
28 Từ đó đến quán cafe, Phong cứ suy nghĩ mãi phải nói gì khi nhìn thấy Nhi. Khi thấy cô, anh sẽ hỏi cô thời gian qua cô sống thế nào, có khỏe không, cô đã ở đâu và nhiều thứ khác.
29 Hôm sau mới sáng sớm cửa phòng của Nhi và An đã có người đến gọi. “Cốc… cốc”An và Nhi đang ngủ, Nhi biết khi An ngủ rất khó để đánh thức cô ấy dậy nên Nhi đứng dậy ra mở cửa.
30 - Anh lại đến đây làm gì vậy? – Nhi lạnh nhạt nói với Phong- Anh đến thăm em, không được sao? - Em rất tốt, anh không cần ngày nào cũng đến thăm em như vậy, sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh – Cô bỏ bàn tay đang cầm tay cô của anh- Trước đây mỗi khi anh đến, em luôn rất vui, không như bây giờ - Anh buồn rầu đáp- Đó đã là trước kia, thời gian trôi qua, con người luôn có những thay đổi.
31 3h chiều, Phong có mặt ở quán cafe. Khi anh bước vào cửa, anh liếc mắt tìm người anh cần gặp. An thấy Phong bước vào, liền đứng lên, hướng anh vẫy tay gọi :- Tôi ở đâyPhong tiến về phía cô, tự động ngồi xuống.
32 Phong đưa cô đến trước cửa căn nhà, trải qua 4 năm trông nó có vẻ đã có chút cổ. Nhi không biết anh đưa cô đi đâu, quay ra hỏi- Anh đưa em đi đâu vậy ?- Yên tâm đi, anh đưa em đến nơi em rất quen thuộc.
33 Trong lúc 4 người nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. - Vào đi – Phong lạnh lùng lên tiếng. Đối với mọi người khác, anh luôn có thói quen lấy sự lạnh nhạt đối với họ- Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch với bên công ty ở Mĩ.
34 Cứ như vậy, hai người họ lúc nào cũng ở bên nhau. Buổi sáng Phong sẽ đưa Nhi đến công ty anh, buổi trưa hai người sẽ gọi cơm hộp đưa đến, đến chiều thì Phong đưa cô về nhà.
35 Khi Thiên đưa Nhi lên phòng của Phong, vừa mở cửa ra thì đã nghe thấy tiếng rống của anh- Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Không phải tôi đã nói là phải đẩy mạnh tiến độ công trình này sao?- Bên bộ phận kinh doanh tại sao đến giờ này vẫn chưa nộp bản báo cáo?Nghe thấy sự giận dữ của anh, các trưởng phòng đều chỉ có thể cúi đầu im lặng.
36 Từ khi đưa cô về đây đến giờ, cứ đến tối anh lại ngủ ở ngoài phòng khách. Tuy ở đó cũng có giường nhưng nhỏ hơn so với giường của cô. Cô không muốn để anh nằm ngoài đó, rất không thoải mái nên mới bảo anh vào phòng ngủ.
37 Nhi đi xung quanh công ty, cũng may mọi người biết cô có quan hệ với Tổng giám đốc nên chẳng ai dám làm gì, đã vậy còn rất nhiệt tình giúp đỡ, chỉ đường cho cô.
38 "Reng… reng"Điện thoại trong phòng làm việc của Phong rung lên- Thưa Tổng giám đốc, Giám Đốc bên bộ phận kinh doanh đã tới- Cho anh ta vào- DạMấy giây sau, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào.
39 Trong phòng ngủ, Phong ôm Nhi vào lòng nằm trên giường. Sau một trận yêu đương vừa rồi cả hai đều thở hổn hển. Nhi kiệt sức chỉ có thể dựa vào lòng anh mà thôi.
40 Hôm sau hai người đến bệnh viện, bác sỹ nói- Mắt cô không nhìn thấy được là vì giác mạc đã bị hư. Lý do cô cảm nhận được ánh sáng có thể là vì đã quen rồi, đây là trường hợp lạ, tôi chưa từng gặp qua bao giờ.