21 Tiếc là, sự thật cuối cùng cũng là sự thật. Một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế nhỏ, Phùng Hiểu Linh bắt đầu cùng đạo diễn cùng lĩnh và cư mà sinh nhai. Vị trí này, ánh nhìn rất tốt, có thể nhìn rõ mọi góc độ của mỗi cảnh diễn, đương nhiên, người khác cũng có thể nhìn nàng rõ ràng.
22 Là vậy sao? Ánh mắt Phùng Hiểu Linh bất giác liếc nhìn các đồng sự xung quanh. Thì ra, họ chỉ ngày qua ngày làm việc, rất ít thấy trên mặt mọi người có nhiều nụ cười như vậy.
23 Đáng yêu quá! Trong đầu nàng bỗng dưng hiện ra từ này. Tuy người nam nhân như hắn nhìn sao cũng không hạp với từ đáng yêu, nhưng lúc này, nàng cảm thấy như vậy.
24 Thật là vấn đề kì lạ. Hàn Âm Diệc lười biếng nhấc mắt, hắn tại sao lại không đồng ý chứ? Đối với hắn, việc này chẳng qua chỉ là một phần trong công việc, và hôn nhau cũng chỉ là một động tác đơn giản.
25 Nàng chạy khỏi! Ngay cả nàng cũng không biết nguyên nhân chạy khỏi là gì. Nàng chỉ là không muốn nhìn thấy hắn, không muốn thấy bờ môi khi nãy hôn qua người nữ nhân khác.
26 Ôn trời à, người nữ nhân Phùng Hiểu Linh này có sức ảnh hưởng lớn vậy sao? Sái Dã hít một hơi lạnh, "cậu nghe tớ nói, có lẽ là do MV hôm nay quay, cho nên Phùng Hiểu Linh mới.
27 Đêm khuya, gió thổi bay tóc tơ, ánh trăng cao thanh lạnh treo giữa không trung, phủ một lớp sương mờ lên phố. Phùng Hiểu Linh xách túi rác đi đến thùng rác cạnh chung cư.
28 "nếu như em thích thì có thể cắn mạnh hơn nữa. " Tiếng nói của hắn từ tốn truyền lại, nhưng cánh tay ôm chặt người nàng vẫn không có chút nới lỏng, "nhưng mà, dù em có cắn đứt cánh tay tôi, tôi cũng sẽ không buông em ra.
29 anh. . . . thật sự muốn quen với tôi?" tiếng nữ nhân hỏi. "đúng. " Nam nhân rất khẳng định đáp. "tại sao anh muốn quen với tôi? Anh có thể quen với nữ nhân đẹp hơn, thân hình tốt hơn.
30 Thông thường mà nói, làm bạn gái của loại người này, cơ hồ luôn xui xẻo, có lẽ nếu như việc của nàng và Hàn Âm Diệc bị lộ ra, nàng rất có thể bị một đám nữ nhân vây đánh, hủy dung mạo, ngoài ra cộng thêm gọi điện hù dọa! Làm ơn đi! Nàng có thể nào gọi điện đến báo cảnh sát trước a? "nào, hát thử xem!" lại một bản nhạc phổ đưa đến trước mặt Phùng Hiểu Linh.
31 "tốt quá rồi, ‘thánh âm’ đã liên tục 3 tuần liền nằm trong top nhạc đứng đầu bản, số lượng đang nhập và tải MV gần như sắp khiến mạng nổ tung! Cứ như vậy thì CD của Đông Nghi Mai chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.
32 Chị Hoa suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, "như vậy cũng được, Hiểu Linh khỏi phải một mình buồn chán. " Đông Nghi Mai lui khỏi phòng hội nghị, một mình đi về phía phòng ghi âm số 3.
33 "nào, hát thử bản nhạc này đi. " Một phần nhạc nhạc phổ đưa đến trước mặt Phùng Hiểu Linh, biểu tình vốn dĩ đã nhăn nhó nay càng nhăn nhó hơn, "còn hát à!" "tôi muốn nghe em hát.
34 Âm thanh lạnh băng, đả kích màng nhĩ của Đông Nghi Mai. Người nam nhân mình thích, lại miêu tả tình cảm đối với người nữ nhân khác như vậy, bất giác khiến cô ta càng giận hơn.
35 Nàng là của hắn, nàng chỉ có thể là của hắn. Cho dù nàng có hối hận, hắn cũng tuyệt đối không cho phép! "Hàn, tay của cậu sao vậy?" đơi lâu quá không thấy người Sái Dã đành đến đây tìm, khi bước vào phòng trà, đã thấy cảnh cửa kính vỡ rơi đầy dưới đất và cảnh Đông Nghi Mai bị dọa ngẩn người.
36 Sự đau đớn tận xương tủy thì có thể xem là đau bao nhiêu? "đã không còn kịp nữa rồi, cha, loại đau đớn này, con đã nếm trải được rồi. " Trong căn phòng u tối, Hàn Âm Diệc lẩm bẩm một mình.
37 Phùng Hiểu Linh hít một hơi lạnh, "vậy thì ông. . . . ông không phải cũng. . . . . . " "không còn quan trọng nữa, dù sao Mộng tôi yêu cũng không còn, tôi sống cũng chỉ vì lôi con của ác ma cùng vào địa ngục! Trên người hắn chảy dòng máu của tên nam nhân đó, loại biến thái điên cuồng này, căn bản không xứng để sống trên đời!" "không phải đâu, anh ấy không phải là biến thái điên cuồng!" "không phải sao? Vậy thì nếu như cô nói với hắn, cô yêu người nam nhân khác, cô cho rằng hắn sẽ như thế nào? Mỉm cười chúc phúc cho cô? Đừng có nằm mơ! Hắn chỉ kéo cô cùng đi đến cái chết!" Sẽ vậy sao? Ánh mắt Phùng Hiểu Linh bất giác hướng về phía Hàn Âm Diệc.
38 Vĩ thanh Gia đình của tôi Cô giáo ơi, cô nói tuần này phải viết bài văn ‘daddy của tôi’. Đề mục tập làm văn này, lúc trước con cũng có viết qua rất nhiều lần rồi, nhưng mà mỗi lần viết xong, đều bị daddy trừng mắt.