21 Hắn tên Noãn Dương, đây là cái tên mà mẫu thân đặt cho hắn.
Không có họ.
Bởi vì từ trước mười tuổi chưa từng gặp phụ thân.
Bây giờ, hắn được gọi là Lâm Triệu.
22 Hồ ly bây giờ có cái tên, gọi là Cuồn Cuộn.
Bởi vì Thanh Nhược đặc biệt thích xem nó cuộn thành một đoàn lăn trên mặt đất, lăn đẹp thì cho linh quả ăn.
23 "Ừ. Tu vi đang giảm xuống. "
Thanh Nhược vốn có chút mê mang quyến luyến, đôi mắt lập tức trợn to, ánh mắt trong suốt dưới ánh đèn tối tăm ở đại điện mông lung tựa đại dương xanh biếc.
24 Ma tộc có năng lực tự chữa trị cường hãn.
Thanh Nhược bôi thuốc cho hắn, không dùng thuật thanh trần*, mà lấy từ túi Càn Khôn của hắn một bộ quần áo để hắn thay.
25 Lâm Triệu dựa vào thân cây ngủ, Thanh Nhược ngồi ở bên cạnh cầm nhánh cây lơ đễnh chọc chọc đống lửa phía trước.
Khi này, Vân Trạch bỗng từ giữa không trung cất bước đến.
26 Cầm không ít thứ tốt từ túi Càn Khôn mà Vân Trạch đưa, nhưng Thanh Nhược không biết luyện đan, cũng may Lâm Triệu là ma, linh bảo linh thảo gì đó trực tiếp đút hắn cũng có thể hấp thu.
27 Sáng sớm, Thanh Nhược ở trong phòng bếp làm cơm sáng, sân nhỏ, phòng bếp và phòng ngủ cách rất gần. Lâm Triệu vừa tỉnh liền ở trên giường gân cổ lên gọi nàng, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ.
28 Sáng hôm sau, Thanh Nhược tỉnh giấc thì thấy Lâm Triệu đang chống tay, nghiêng người nhìn nàng, ánh mắt đầy ý cười, khóe mắt đuôi lông mày đều ẩn chứa sự ôn nhu.
29 Sau đó. . . . . . Lâm Triệu kỳ thực có chút nghĩ không ra sau đó thì như thế nào.
Bàn tay cầm quân cờ trắng đặt lên bàn cờ lưu ly, cờ đen bị vây kín một đường, rồi lại dường như xuất hiện cơ hội xoay ngược tình thế.
30 Tần Văn Đế đăng cơ khi chưa đầy chín tuổi.
Tiên đế đột nhiên băng hà, triều đình loạn thành một đoàn, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử có uy vọng lại vào độ tuổi thích hợp ở trong triều lập tức bừng bừng dã tâm.
31 Buổi tối Hạ Ngụy Văn ở thư phòng gặp được người hắn đưa qua dạy quy củ cho nàng, bốn lão ma ma trong hoàng cung, vốn dĩ dáng người to lớn, hiện tại lại tròn thêm một vòng.
32 Ghế dựa tới, trà tới, Thanh Nhược nâng chén trà, thấy Hạ Ngụy Văn uống đến tự nhiên ưu nhã, chén đã sắp chạm môi, bẹp bẹp miệng lại buông xuống.
Hạ Ngụy Văn cong cong môi, "Hử tiểu thư không thích trà này?"
Thanh Nhược ngữ khí khó khăn khó chịu, "Mùi máu tươi nồng như vậy, ta không thèm uống.
33 Hạ Ngụy Văn từ Tả tướng phủ đến Hử phủ, quan viên Tần Đô phần lớn ở tại một khu vực thống nhất, khoảng cách rất gần, hắn đến Hử phủ, một đường hạ nhân thỉnh an cũng không ai dám hỏi gì, càng đừng nói ngăn cản.
34 "Hử?"
Thanh Nhược một tay che lại trán, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sáng như sao trời của nàng tràn đầy sự không thể tưởng tượng, xinh đẹp, xinh đẹp cực hạn.
35 Hạ Ngụy Văn vươn đầu lưỡi liếm môi nàng một chút, ngồi dậy chép chép miệng giống như nhớ lại hương vị vừa rồi, mặt mày đều là ý cười ôn nhu, từ trong quần áo lấy ra một cái vòng ngọc.
36 Đại điển đăng cơ của Tần đế, ba ngày sau.
Thời gian thực gấp rút, với đại điển thoái vị bình thường chắc chắn là không đủ thời gian chuẩn bị, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, Hạ Ngụy Văn đã mưu toan nhiều năm, mấy thứ này hắn đều sớm chuẩn bị tốt.
37 Đại điển đăng cơ rườm rà mà long trọng, quần thần nhìn tân đế đi tới, mặc kệ là ngoài mặt hay trong lòng đều cảm thấy chấn động.
Trên long bào kim sắc là rồng bay quấn quanh từ dưới lên trên sinh động như thật, mỗi một chỗ đều vô cùng tinh tế, chỉ tơ vàng thêu rồng lập thể với quần áo, khí thế ngút trời tựa như giây tiếp theo sẽ uốn lượn bay thẳng lên không trung.
38 Khó có thể quên lần đầu gặp anh
Một đôi mắt mê người
Ở trong tâm trí em, hình bóng của anh
Mãi chẳng thể phai nhòa
. . . . . .
Đèn truy quang trên lễ đường sáng đến có chút chói mắt, người con gái ôm đàn ghi-ta màu gỗ nhạt, mặc áo thun trắng quần jean, ống quần cuốn lên hai vòng, giày thể thao trắng thắt nơ gọn gàng.
39 Tề Thịnh Quang rửa ảnh ở phòng làm việc công cộng trong trường, tiếng chuông báo tin nhắn di động vang lên, hắn đã cài đặt riêng, chỉ có tin nhắn của cô thì di động mới có tiếng chuông nhắc nhở.
40 Một con phố này gần như đều là quán karaoke, gần khu vực trường học, lại là cuối tuần, mỗi nhà mỗi tiệm đều ồn ào náo nhiệt.
Tề Thịnh Quang nửa ôm nửa dìu, dắt cô ra khỏi khu phố ầm ĩ, cách đó không xa có khu thương nghiệp, hắn dẫn cô đi trên lối đi bộ, cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt cô.