Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tinh Ngự Chương 179: Dực Vân Luân .

Chương trước: Chương 178: Huyết Sát Vệ Tập Kết !



Huyết Sát Vệ vừa xuất hiện, Giản Hạ hai nhà lập tức cảm thấy một luồng hàn khí lạnh thấu tim. Bọn chúng không dám loạn động! Vốn dĩ một đám tinh anh cao thủ khí thế hung hãn bây giờ đột nhiên như những con rùa rụt cổ, hoàn toàn bị bao vậy. Không sai, hơn một trăm cao thủ đang bị Huyết Sát Vệ số lượng chỉ bằng ba phần tư mình bao vây.

Đội ngũ này thuộc về Lăng Phong?

Người không hiểu thì lộ ra nhãn thần ngốc trệ. Giản Bác Dương tâm trạng nặng nề trùng xuống. Dự cảm của hắn quả nhiên không sai. Chết tiệt, rơi vào bẫy rồi! Không được, mình không thể chết ở đây, nếu không ai sẽ là ngươi khôi phục vinh quang cho tổ tiên? Trong giây phút đó, Giản Bác Dương lập tức đưa ra quyết định.

Ánh mắt nhìn Lăng Phong của Băng Thần Tử không thể hình dung bằng hai chữ chấn động được nữa. Hắn không biết thì ra Lăng Phong vẫn còn chuẩn bị "hậu thủ". Với một đội ngũ đáng sợ như thế này hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu Lăng Phong đã làm gì trong nửa năm vừa qua!

Từ khi cảm nhận được khí thế như lôi như ngục của huyết sát vệ, Băng Thần Tử cảm thụ được một khí thế rất khác trên người Lăng Phong. Khí thế này hỗn hợp với luồng khí thế mới từ xa tới, hô ứng với nhau, tăng cường vô hạn gần như tạo ra cho người ta một ảo giác, dưới sự soái lĩnh của Lăng Phong, hắn thậm chí có thể xé rách được cả tinh không trên đỉnh đầu.

Lại nhìn thấy sự cung kính phát ra từ nội tâm với Lăng Phong của Huyết Sát Vệ. Đối mặt với loại khí thế túc sát do bảy mươi mấy người đứng chung với nhau như hợp thành một khối, Băng Thần Tử cảm thấy đám cung phụng đệ tử mà mình dành cả đời bồi dưỡng trước mặt họ chỉ là một đám tượng đất yếu ớt!

Cười khổ! Thán phục!

Mặc kệ ngoại nhân tâm tư bách chuyển, Lăng Phong vẫn biểu tình lạnh lùng. Tay phải hắn hơi giơ lên rồi vung xuống đầy uy lực, miệng phun ra mệnh lệnh huyết thiết:

- Bắt hết toàn bộ, kẻ nào dám phản kháng giết không tha!

- Rõ!

- Rõ!

Khoảnh khắc Lăng Phong hạ lệnh, Giản Hạ hai nhà đều kinh hoàng, huyết tinh sát khí nồng đậm đến khó tan trên người Huyết Sát Vệ khiến tay chân chúng lạnh toát. Bọn chúng cũng có thể coi như thân kinh bách chiến nhưng tác chiến với một đối thủ đáng sợ như thế này thì chưa từng gặp phải. Dường như chúng đang đối diện không phải một người sống mà là con sâm lâm cự mãng hay một con thảo nguyên hùng sư đang há to miệng.

Giết, bọn chúng không hề nghi ngờ mệnh lệnh của Lăng Phong, chỉ cần động đậy một ngón tay sẽ phải đối diện với sát lục bất lưu tình.

- Giản gia đệ tử, uy vũ thiên hạ! Túng lâm vạn nan, tử nga bất khuất! (dù rơi vào tình cảnh khó khăn, dù chết cũng phải bất khuất)

Giản Bác Dương hét lớn, để lộ ra một tia yếu nhược trong ngữ khí cao vút. Đây là lần đầu tiên hắn hô khẩu hiệu mà cảm thấy không có chút sức lực nào.

Huyết chiến bắt đầu!

Hạ Nhiễm Phong cũng kinh hoảng triệt để, cao giọng nói:

- Hạ Luân Thành đệ tử theo ta phá vỡ vòng vây!

Hắn tính tình hung tợn nhưng không phải là kẻ ngu ngốc. Từ lúc Huyết Sát Vệ xuất hiện hắn đã hiểu người của Hạ Luân Thành không phải đối thủ của người ta, cứ tiếp tục thế này chỉ có nước toàn quân bị diệt, vì vậy hắn mới quyết định trực tiếp phá vỡ vòng vây.

Người của Băng gia đột nhiên phát hiện hình như trận chiến này không có phần của mình. Huyết Sát Vệ trong nháy mắt đột nhiên biến thành một đạo thác lũ, trong chớp mắt liền đã cuốn hai nhà Giản Hạ vào trong. Động tác của họ phối hợp ăn ý không gì sánh được, ba người một tổ, mặt dù nhân số không bằng đối phương nhưng tiết tấu rõ ràng đã cuốn lấy đối phương, trong vòng vây của họ không một ai có thể chạy trốn.

Hợp vi, kích hội, trảm sát, động tác của Huyết Sát Vệ nhẹ nhàng mà ăn ý. Bọn họ dường như đã biến sát lục thành một loại hình nghệ thuật. Trước loại hình nghệ thuật tinh huyết này không ai có thể trốn thoát. Tất cả mọi sự chống đối đều trở thành trò cười ngu ngốc.

Băng Thần Tử quát lên một tiếng, bay lên chặn đứng Hạ Nhiễm Phong đang định bay đi, mạch luân Bát Thốn Kích nhanh chóng xuất thủ, không khí vang lên những tiếng khí bạo liên tiếp. Một đạo không khí ba động đen xì bay ra khỏi nắm đấm, trực tiếp nhắm thẳng vào hậu tâm của Hạ Nhiễm Phong.

Hạ Nhiễm Phong cảm nhận được nguy hiểm, hét lên một tiếng điên cuồng, hồi thân đánh trả một kích. Hắn cảm nhận được một luồng cự lực chưa từng có đang bay về phía mình, thân bất do kỷ lùi lại mấy bước. Và chính khoảnh khắc đó, hắn rơi vào giữa vòng vây, không thể chạy thoát được nữa.

Thấy vậy Giản Bác Dương lộ ra thần sắc kinh hãi, đối diện với Huyết Sát Vệ phối hợp mà đến, hắn quát lên một tiếng:

- Sơn Giáp!

Mi tâm nhất thời lao ra một con Thú Linh, Thú Linh hóa khải, hình thành nên từng đạo xương gai màu vàng kim bên ngoài cơ thể hắn, trông hắn lúc này chẳng khác gì một con quái thú tiền sử.

Hắc Đình Tư gầm lên một tiếng giận dữ, chùng gối, xuất quyền!

Song quyền xoắn lại như dây thừng đột nhiên rung lên từng tiếng băng băng. Một luồng gió xoáy kịch liệt phát ra từ giữa hai cánh tay hắn, cuồng liệt xé toang mọi thứ phía trước. Hai chân hắn như hai lưỡi kéo đan vào nhau. Là Phong Lôi Giảo của Vô Cốt Nhu Thân! Nếu chỉ luận về nắm bắt Vô Cốt Nhu Thân thì trong Huyết Sát Vệ Hắc Đình Tư là mạnh nhất. Trước khi vào Vân Mộng Hoang Trạch, trình độ tu luyện của hắn đã có thể sánh ngang với Cố Dao.

Bịch bịch bịch bịch, Giản Bác Dương như một con nhím đầy gai ngang nhiên tiến lên phía trước, trong một trận loạn hưởng, gai xương trên khải giáp của hắn phóng ra quang mang cường liệt, mạnh mẽ đánh rơi Hắc Đình Tư xuống đất. Hắc Đình Tư phát ra một tiếng rống ảo não, đang định xuất thủ thì đã thấy Giản Bác Dương thân thể như thiểm điện mang theo những đường điện quang chạy thẳng ra xa.

Hắc Đình Tư sững người, chẳng ai ngờ được đường đường là chủ một thành vậy mà hắn lại tự chạy thoát thân chẳng thèm quan tâm đến thuộc hạ. Chuyện này mà truyền ra ngoài e rằng sẽ bị vô số người coi thường. Hắn đang định đuổi theo thì sau lưng truyền đến giọng nói của Lăng Phong:

- Ngươi xử lý đám người này, hắn cứ để cho ta!

...

Trong trời đêm tối mịt, hai đạo quang thải đuổi sát theo nhau, trước sau không rời, như lưu tinh xẹt nhanh ra khỏi cổng thành. Một tiếng nổ lớn vang lên, hai đạo thân ảnh như hai mũi lợi tiễn tinh thiết bắn ra từ thần cung bách thạch cự lực, tiếng rít như xé rách trời đêm làm màng nhĩ người ta đau nhói.

Đột nhiên kim sắc thân ảnh phía trước dừng lại, Giản Bác Dương lạnh lùng nhìn Lăng Phong đang đuổi theo sát phía sau, nhãn thần lộ ra một tia thương hại. Lăng Phong cũng dừng lại theo, hạ thân trên một tán cây đại thụ, minh nguyệt đương không, ngân huy sái lạc, thân ảnh của hắn được phụ trợ như thần nhân đứng trung mây mù.

- Ngươi thật sự không nên đuổi theo.

Giản Bác Dương lắc đầu thở dài:

- Ngươi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, thực sự quá đáng tiếc.

- Nếu không bị chết yểu thì về sau Thần Vẫn đại lục này còn ai có thể trở thành đối thủ của ngươi được chứ?

Lăng Phong mỉm cười:

- Giản đại trưởng lão tin rằng có thể giết chết được ta sao?

Với những lời tán dương biến tướng của Giản Bác Dương hắn chẳng hề quan tâm. Tu vi càng tiến bộ, hắn càng hiểu thêm được nhiều điều bí mật của Thần Vẫn đại lục. Lăng Phong biết bề ngoài đại lục này có khoảng mười đại thánh vực cường giả! Cao thủ âm thầm ẩn tu bên trong thì lại càng không rõ số lượng. Chút tu vi hiện tại của hắn có là gì.

- Đúng vậy!

Giản Bác Dương gật đầu chẳng chút khách khí:

- Tu vi của ngươi có mạnh thì cũng chưa phải thánh vực. Ta vẫn có khả năng giết chết được ngươi!.

Lăng Phong nhãn thần co lại, hắn phát hiện những lời này của Giản Bác Dương không chỉ đơn thuần là hù dọa suông mà thực sự hắn đang có một con át chủ bài thần bí nào đó.

Xoẹt, mi tâm Giản Bác Dương đột nhiên lóe ra một khối ngân quang, ngân quang lớn độ nắm tay người lớn, bên ngoài sương khói lượn lờ bao phủ, bên trong hình như có một con báo trắng đang giương rộng hai cánh! Con báo không ngừng gầm lên giận dữ, từng đạo năng lượng ba động vô hình nhưng hữu chất cứ thế lan ra.

Đây là...

- Chí cấp tinh chương Dực Vân Luân, luyện hóa!

Sau một tiếng thét lớn, cả khối ngân quang bỗng nhiên mở toang ra, từng đốm tinh quang phi nhập vào bề mặt khải giáp trên người Giản Bác Dương. Bộ khải giáp xương gai kim sắc nhất thời tràn ngập từng điểm ngân quang. Kim ngân giao nhau, tràn ngập một loại mỹ cảm thần bí khó lường.

Lăng Phong tâm thần chấn động, quả nhiên là chí cấp tinh chương!

Lúc nãy khối ngân quang vừa xuất hiện hắn đã cảm thấy kì lạ, vô cùng linh động hơn nữa còn mang lại cho hắn một cảm giác thần bí khó lường. Ngoài chí cấp tinh chương ghi lại trong kho tri thức của Sang Sư ra thì còn có thể là gì nữa?

- Ha ha ha ha, thì ra đây chính là cảm giác của Thánh Vực!

Giản Bác Dương hít một hơi thật sâu, thần sắc đầy vẻ mê say:

- Thật đúng là mỹ diệu!

Hắn lại quay sang nhìn Lăng Phong, lắc lắc đầu tiếc nuối:

- Với thực lực hiện tại của ta không thể phát huy toàn bộ hiệu quả của tinh chương, nhưng không luyện hóa nó thì lại không thể chắc chắn giết được ngươi. Có thể chết dưới tay sức mạnh Thánh Vực chắc ngươi cảm thấy vinh dự lắm nhỉ? Vực Năng hiện ra!

Năng lượng trói buộc linh hồn cường đại bay thẳng về phía Lăng Phong. Năng lượng đi đến đâu, phong đình vân trệ, vạn vật trên thế gian đều rơi vào trạng thái bất động. Đồng thời, những chiếc xương gai kim sắc trên người Giản Bác Dương cũng bay ra, không ngừng toàn chuyển co rút tạo nên hai chiếc bánh xe lớn chừng một trượng trên lưng hắn. Viền bánh xe là vô số những chiếc gai kim sắc sắc nhọn. Mỗi một đường kim sắc như đều có thể xé rách không khí, xé nát tất cả.

- Có thể tự tay chôn vùi ngươi ngày hôm nay mới là điều khiến người ta mê hoặc nhất!

Giản Bác Dương giả bộ từ bi nhìn Lăng Phong đang bị Vực Năng bao phủ, không vội động thủ luôn mà cố ý chơi trò mèo vờn chuột. Hắn biết chỉ cần bị Vực Năng bao phủ, dưới Thánh Vực chỉ có thể mặc cho kẻ khác xâu xé, thiên tài ngay trước mắt này lợi hại đến đâu cũng chẳng làm được gì?

Thấy hắn hung hăng cuồng ngôn, Lăng Phong chỉ mỉm cười, nụ cười này khiến biểu tình say mê trên mặt Giản Bác Dương đông cứng trong giây lát. Tiếp đó, Lăng Phong lạnh lùng nói:

- Nhiều lời quá vậy, nếu ngươi còn không chịu động thủ ta sẽ động thủ đấy!

Keng, Tinh Thiết Kiếm trong tay, vô vàn tinh tử quang mang bùng lên, hô ứng với trăng tròn trên cao, trong chớp mắt, Lăng Phong như trở thành chủ nhân của này thiên địa vũ trụ này.

- Ngươi...

Giản Bác Dương như đang nhìn thấy quỷ, rít lên the thé:

- Sao có thể? Sao ngay cả sức mạnh Thánh Vực cũng không thể trói buộc được ngươi?

Tinh chương "Dực Vân Luân" là con át chủ bài cuối cùng của hắn. Với thực lực hiện tại của hắn, sau khi lỗ mãng luyện hóa chí cấp tinh chương nhất định sẽ ốm nặng một trận. Hơn nữa hắn hiểu rất rõ tính trân quý của chí cấp tinh chương. Một khi đã sử dụng thì phải giết hết tất cả những người đã chứng kiến, nếu không giết hết được sẽ dẫn đến vô số phiền phức tranh chấp, thậm chí là sát lục. Bản thân cũng có thể vì thế mà mất mạng!

Nên dù đối lập với Băng gia bao nhiêu năm nay, rõ ràng có sức mạnh có thể giết chết Băng Thần Tử nhưng Giản Bác Dương tuyệt đối không dám sử dụng.

Có thể thấy, chuyện sử dụng "Dực Vân Luân" để đối phó với Lăng Phong là một điều vô cùng mạo hiểm. Nhưng dù mạo hiểm thì kết quả lại phát hiện ra Vực Năng căn bản không có tác dụng gì với Lăng Phong. Giản Bác Dương trong lòng kinh hoảng đến nỗi gần như sắp nổ tung.

Biểu tình của hắn kinh hãi đến méo mó! Hắn sao có thể ngờ được ban đầu khi kiếm linh mới hình thành, Lăng Phong đã có thể kháng cự lại với vực năng của Tất Phong. Bây giờ, sau khi tu luyện linh hồn uy áp, Vực Năng bình thường càng không thể trói buộc nổi hắn, ngay cả Vực Năng của linh thể khôi lỗi cũng không thể làm Lăng Phong nao núng thế thì loại Vực Năng nửa mùa của Giản Bác Dương có là gì?

Vù, Lăng Phong thân hình loáng lên một cái, một chiêu "Quán Nhật" phá không đâm tới. Trong đêm tối, thân thể của hắn phát ra một luồng tinh quang chói mắt như hằng tinh lung linh soi sáng đại địa.

- Lẽ nào ngươi là Thánh Vực cường giả? Không, ta không tin! Dực Vân Luân!

Giản Bác Dương rống lên một tiếng điên cuồng, hai vòng bánh xe sau lưng xoay vù vù, băng băng chém về phía Lăng Phong.

Kim quang lướt qua, vô số thanh âm như nước sôi sùng sục truyền xuất! Cảm giác như dưới sự vận chuyển cực tốc, hư không biến hóa thành dịch thể thực chất và đang bị lò lửa điên cuồng thiêu đốt.

Lăng Phong chẳng chút quan tâm, sau khi đã trải qua những trận sinh tử đại chiến mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi thì chút công kích này của Giản Bác Dương chẳng là gì đối với hắn. Sức mạnh của tinh chương chí cấp mặc dù tinh diệu nhưng cũng phải xem là ai đang thi triển. Nếu như đổi thành một cửu tinh cường giả luyện hóa Dực Vân Luân cũng có thể sẽ đấu ngang tay với Lăng Phong nhưng thực lực của Giản Bác Dương căn bản không đủ!

Trường hồng quán nhật, hai vòng kim luân bị kiếm mang sắc nhọn xé rách. Lăng Phong thu hồi lại ba phần công lực, chỉ cần như vậy thôi, sức mạnh còn lại của kiếm mang đã đủ sức rạch một đường trên ngực Giản Bác Dương. Giản Bác Dương rống lên một tiếng, rơi bịch xuống đất, cự linh khải giáp trên người như nước thủy triều rút đi. Rồi một khối ngân mang rơi ra từ cơ thể hắn.

Một kiếm này đã đả thương cự linh của Giản Bác Dương, gián tiếp đánh rớt tinh chương Dực Vân Luân.

Lăng Phong nhanh tay nhanh mắt, mũi kiếm khẽ hất lên, nhẹ nhàng đem ngân mang rơi xuống thu vào trong tay, rồi quay sang lạnh lùng nhìn Giản Bác Dương.

Giản Bác Dương nằm nhũn trên mặt đất, nhãn thần vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi không gì sánh nổi như thiên địa sụp đổ ngay trước mắt:

- Rốt cuộc là ngươi tu luyện cái gì vậy? Sao có thể kháng lại được Vực Năng?

- Vẻ đẹp của ngọc, sao ngươi có thể hiểu được?

Lăng Phong nhìn hắn thương hại. Giam mình trong Dạ Lạc Thành nhỏ bé sao hắn biết được Thần Vẫn đại lục rộng lớn thế nào? Lăng Phong lắc đầu nói:

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.

- Không lẽ hỏi xong ngươi sẽ buông tha cho ta?

Giản Bác Dương nói với vẻ trào phúng. Hắn hiểu Lăng Phong lựa chọn xuất đầu vì Băng gia như vậy sẽ không giữ lại một nhân tố bất ổn như hắn. Hơn nữa Lăng Phong đã lấy mất tinh chương của hắn, càng không thể để cho hắn sống sót nếu không để hắn tuyên truyền ra ngoài, sẽ mang lại rất nhiều rắc rối.

Lăng Phong không để ý đến hắn, tiếp tục hỏi:

- Giản gia các ngươi cứ luôn muốn lấy lại món bảo bối đó từ tay Băng gia, ta muốn biết trong đó rốt cuộc có gì?

Loading...

Xem tiếp: Chương 180: Bát Hồn Tác Phách.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Vân Mây

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 40




Nhóc Đáng Yêu Cùng Trường

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 15