141 -Dương…. Anh sao lại tới đây?Khó tin, cô nghĩ mình vì sợ quá mà hoa mắt. Môi run rẫy ngơ ngác theo từng bước di chuyễn của người đàn ông ngày một gần, lúc này thì hoàng toàn tin tưởng lắc nhẹ đầu.
142 Đầu cô nhức buốt, loạt hình ảnh nào đó hiện qua rất nhanh, cô thấy máu, thấy ánh mắt người đàn ông, đầu quay cuồng lắc liên tục. Ngước xuống Dương Vĩ đang thở mạnh người run run mồ hôi trên trán ướt đẫm cả áo.
143 -Anh đang nói gì vậy?Đưa một tay lên dụi dụi mắt, miệng ngáp lớn không để ý khuôn mặt của người đối diện đã đông cứng, giống như kiểu có tật giật mình, môi cũng không cất nổi một lời.
144 Đến đây, tiếng nấc của Tiểu Nhu một lớn, bộ dạng của Ngô Văn lúc này giống như bị phát bệnh, môi run run mắt lờ mờ, đôi tay không giữ yên mà cắn vào giống như kìm chế cơn đau uất ức từ lâu, mắt đỏ ngầu những giợt nước tràn ra không ngừng.
145 Thấy cô ngắm nhìn, hắn quay đi lại thấy vết máu còn động nơi vách tường xanh bị nứt. :-Không có, mới đứt tay thôi. Nguyệt Hàm vội để thức ăn xuống, giựt lấy tay Dương Vĩ, hành động vô thức làm hắn ngạc nhiên nhưng vẫn không biểu cảm.
146 -Tôi họ Dương tên VĩÂm thanh hắn vang lên cứ vang vọng trong đầu của Trịnh Bằng. Ông ngờ vực cười gượng càm cũng đưa ra trước căng thẳng hỏi:-Thế ba mẹ cậu vẫn còn khỏe chứ? gia đình cậu làm nghề gì?Nguyệt Hàm cắn môi nhìn Dương Vĩ, cô như chờ đợi dù sao đây cũng là đều cô cần biết.
147 -Anh chạy chậm thế trễ giờ mất, mau lên thôi!_Tiểu Nhu cau mày nhìn đồng hồ thúc giục. -Cô im lặng đi_Dùng giọng nói thật khẽ nhưng rít ra đủ làm đối phương bị đông cứng.
148 Cha mẹ Tiểu Nhu cũng vừa đi đến, mặt xót xa. Mẹ Tiểu Nhu lên tiếng:-Xin lỗi, con gái lớn rồi mà không ý tứ làm phiền ngài quá Chủ tịch Dương. Con gái tôi đúng là tu mấy kiếp mới được ngài chú ý.
149 Có những chuyện nghĩ rằng sẽ không thể xảy ra, nhưng sự thật nó lại diễn ra vô cùng hợp lí. Chàng thanh niên lủi thủi trở về góc tối nhỏ trong căn phòng nát ở một nơi chung cư cao tầng bỏ hoang, từng xảy ra vụ cháy lớn, nơi đây cũng chẳng còn ai lui tới.
150 Cảm giác ngàm vật nhọn như liên tục đâm vào người, hắn chỉ biết thở mạnh, nắm chặt tay, vớ lấy thứ gì đó trên bàn để vào miệng để tránh cắn vào lưỡi. --HƯ…AAA.
151 Nguyệt Hàm đẩy Tiểu Nhu xuống salong, bỏ đi lên bàn mở laptop, có chút không bận tâm nói lơ:-Muốn nói thì cậu tự mời, liên quan gì tớ chứ, anh ta như tản đá vậy, lần nào nói chuyện với anh ta mình giống như con điên vậy kiểu toàn nói chuyện 1 mình ấy.
152 -À. . do hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá nên…-Trưa nay theo anh về đưa em đi khám ngay! _Henry lạnh giọng, có phần tức giận. -Em có hẹn bạn rồi, anh ta nói nhất quyết đến đón nên em không thể từ chối được.