Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tình Cảm Độc Nhất Chương 41: Chương 41

Chương trước: Chương 40: Chương 40



Cuối cùng, Lệ Tử Xuyến tìm được Cố Khinh Châu bên ngoài vườn hoa.

Anh ngồi trên ghế, khom người, hai tay nắm lại chống trên trán, không nhúc nhích.

Bước chân Lệ Tử Xuyến dừng lại, sau đó mới đi về phía anh, nhẹ nhàng ngồi cạnh anh. Dường như động tác của cô làm kinh động đến anh, Cố Khinh Châu hơi quay đầu, ánh mắt chỉ đơn giản lướt qua một cái liền biết là ai.

“Bác sĩ nói thế nào?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Lần này có chút nghiêm trọng, có thể không kiên trì được bao lâu nữa.” Anh vẫn không hề động đậy.

Lệ Tử Xuyến do dự một chút, vươn tay nắm lấy tay anh, cảm giác lạnh buốt khiến cô nhíu mày.

“Bác sĩ đã cố gắng, anh cũng cố gắng, cậu cũng cố gắng, vậy là đủ rồi.”

Anh cười khổ một tiếng: “Thực ra duy trì nhiều năm như vậy, chẳng tốt cho ai cả. Chỉ là chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ, nhất là anh.”

Lệ Tử Xuyến mím môi, nắm thật chặt lấy tay anh.

Anh nói: “Anh vẫn luôn tin rằng sẽ có kỳ tích, cũng hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra. Anh nói với chính mình không được làm chuyện xấu, phải giúp đỡ thật nhiều người trong phạm vi của mình. Không tham lam, không mong ước xa vời, không gây bất cứ phiền phức cho ai. Một ngày nào đó, sớm hay muộn những việc làm ấy cũng sẽ hợp lại thành một nguyện vọng nhỏ, có thể thực hiện được. Thế nhưng... Dường như anh đã quá vọng tưởng rồi.”

“Không phải anh vọng tưởng, chỉ là vận mệnh vốn thế. Anh đã nỗ lực rất nhiều, em tin mấy năm này cậu nhất định cũng có ý thức, biết anh và người nhà của cậu đã vì cậu mà làm những gì, ông ấy sẽ không tiếc nuối.”

“Thật sao?” Anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào mắt cô, giống như là muốn tìm ra điều gì từ đó có thể cho anh dựa vào, để anh yên tâm.

Lệ Tử Xuyến gật đầu nặng nề: “Tiểu Tĩnh vừa mới nói với em, con bé rất thích anh. Anh xem, cả trẻ con cũng có thể hiểu anh, huống chi là cậu. Ở chặng đường cuối cùng của cậu, em nghĩ nhất định cậu sẽ hy vọng anh có thể ở bên cạnh ông vào thời khắc cuối cùng.”

Cố Khinh Châu nhắm mắt lại, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Thời khắc cậu của Cố Khinh hấp hối, Lệ Tử Xuyến chờ ở ngoài phòng bệnh, không phải cô sợ phải nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, so với điều đó, cô càng sợ hơn khi nhìn thấy vẻ đau thương trên khuôn mặt của Cố Khinh Châu.

Trên thế giới này người thân của anh không nhiều, bây giờ một người lại rời đi, anh nên làm cái gì bây giờ?

“Học muội.”

Lệ Tử Xuyến nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Gia Dương vội vàng đi tới bên cạnh cô, nét mặt lo lắng: “Cậu của Khinh Châu...”

Cô lắc đầu.

Tiết Gia Dương hiểu ý của cô, thở dài, ngồi xuống cạnh cô: “May là lúc này còn có em ở cạnh cậu ấy.”

Lệ Tử Xuyến không nói gì, thực ra cô cũng may mắn, vì cô còn ở bên cạnh anh.

“Học trưởng, em ngoại trừ ở cạnh anh ấy, thì cũng không làm được gì khác. Việc an bài hậu sự cho cậu, vẫn cần anh giúp đỡ một chút.”

“Đây là chắc chắn. Chẳng qua em cũng không cần lo lắng, tuy Khinh Châu rất mẫn cảm, nhưng song song với đó thì cậu ấy rất kiên cường. Nhiều năm như vậy cậu ấy đều gắng gượng vượt qua, anh tin lần này cũng thế.”

Lệ Tử Xuyến gật gật đầu.

Tang lễ của cậu cũng không quá long trọng, chỉ mời một số ít bạn bè tương đối thân thiết với ông, ngoại trừ Tiết Gia Dương, Cố Liêm cũng giúp đỡ rất bận bịu. Người nhà của cô cũng tới thăm hỏi, khiến cô kinh ngạc hơn chính là, anh cả và anh hai còn tự mình đến tang lễ, điều này khiến Lệ Tử Xuyến có chút cảm kích.

Hơn nữa, không biết chuyện này có phải là điều khiến người khác vui mừng hay không, nhưng qua chuyện này, thái độ của Cố Khinh Châu rõ ràng đã chuyển sang hướng tốt đối với Cố Liêm, lúc ở chung cũng không mang bộ dạng lạnh lùng cách xa người hàng dặm nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động nói chuyện với Cố Liêm vài câu.

Bắt đầu từ mấy ngày nay, Lệ Tử Xuyến vẫn chưa về nhà, mà ở lại ký túc xá với Cố Khinh Châu. Cuộc sống của anh vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường, cảm xúc cũng không quá chập trùng, nếu như đổi lại là người bình thường thì không nói, nhưng nếu như Cố Khinh Châu có phản ứng đó, thì sẽ khiến cô rất lo lắng.

Lệ Tử Xuyến lo lắng đề phòng mấy ngày, thậm chí còn hỏi một người bạn tư vấn tâm lý, đối phương nói khi một người gặp được chuyện cực kỳ bi ai thì đại não sẽ sinh ra một loại cảm xúc tê liệt, giống như một quả cầu không ngừng bị đè ép, có lẽ bây giờ còn rất bình tĩnh, nhưng khi loại tâm trạng này tích lũy ngày càng nhiều, đến ngày bộc phát thì còn đáng sợ hơn dự liệu.

Đối phương còn nói, nhìn tính cách của Cố Khinh Châu, rất có thể anh sẽ tự làm hại mình.

Tư vấn xong, trái tim Lệ Tử Xuyến bị hoảng sợ đến mức ngừng đập.

Đến ban đêm, cô lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, trong đầu đều là Cố Khinh Châu trốn trong phòng tối đen một mình, tự làm tổn thương bản thân. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Lệ Tử Xuyến ôm gối với chăn gõ cửa phòng Cố Khinh Châu.

Một lát sau, cửa phòng Cố Khinh Châu mở ra, hiển nhiên, anh vẫn chưa ngủ, mặc áo T-shirt cùng quần dài, tóc vẫn còn ướt, dường như là vừa tắm xong.

Anh nhìn lướt qua đồ vật trong lòng Lệ Tử Xuyến, khó hiểu: “Ký túc xá của em bị cúp điện?”

Anh nhớ rõ cô rất sợ bóng tối.

Lệ Tử Xuyến lắc đầu, cũng mặc kệ anh, trực tiếp đi vào phòng ngủ của anh, đặt gối và chăn của anh sang một bên, đặt của cô sang bên cạnh. Cố Khinh Châu đứng ở cửa ra vào, càng không hiểu hành động của cô.

“Em chuẩn bị ngủ ở đây?”

Lệ Tử Xuyến đã trải xong giường, lấy lại tinh thần, trả lời vấn đề của anh: “Đúng, em sợ một mình anh ngủ không ngon.”

Một lát sau Cố Khinh Châu mới miễn cưỡng hiểu được ý của cô: “Em sẽ không cho là anh...”

Anh còn chưa nói xong, tim Lệ Tử Xuyến liền đập thình thịch, hình ảnh kia thật đáng sợ, dường như là tồn tại một cách chân thực, anh chỉ nói một câu cô cũng đều không chịu được.

Lệ Tử Xuyến chạy tới, trực tiếp quấn lấy anh: “Em sẽ không cho phép anh tự làm tổn thương mình, em sẽ nhìn chằm chằm anh hai mươi tư giờ. Anh tự làm hại mình thì chẳng khác nào làm hại em, nếu như anh chịu được thì đừng làm như vậy.”

Nghe cô nói rất nghiêm trọng, trong lúc nhất thời Cố Khinh Châu cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Một lát sau anh mới thở dài, vươn tay ôm lấy lưng của cô.

“Cuối cùng anh cũng biết vì sao em làm thí nghiệm và học các môn chuyên ngành lại bết bát đến như vậy, thì ra là do cái đầu nhỏ của em suốt ngày đều tràn ngập những suy nghĩ lung tung.”

“Em mới không suy nghĩ lung tung!” Cô ngụy biện.

“Cái này còn nói là không có?” Cố Khinh Châu dở khóc dở cười: “Cậu anh đã nằm trên giường bệnh từ rất nhiều năm rồi, đối với kết quả này từ lúc cậu vừa mới bắt đầu bị bệnh là anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bi thương chỉ là nhất thời, bởi vì anh cần thời gian để tiếp nhận sự thật rằng cậu đã ra đi. Nhưng bây giờ anh không sao hết, nhiều năm xây dựng tâm lý như vậy cũng không phải là hoàn toàn vô dụng. Anh sẽ còn tiếp tục cuộc sống của anh, không để việc đã xảy ra ảnh hưởng đến mình.”

“Anh không lừa em chứ?” Cô ngẩng đầu từ trong ngực anh lên, bán tín bán nghi.

Anh cười xoa tóc của cô: “Là thật, anh không sao.”

Giọng nói của anh vẫn

Loading...

Xem tiếp: Chương 42

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Khốc nam đừng cắn loạn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 13


Chiến Xu Chi Tinh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Người kia, ác hàng xóm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Thái hậu 15 tuổi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 118