Tình Cảm Độc Nhất Chương 40: Chương 40
Chương trước: Chương 39: Chương 39
Lệ Tử Xuyến thấy, lần này Cố Khinh Châu không giận cô nữa, cũng ngầm cho phép cô tới chơi với Cố Liêm.
Cô thấy tâm tư của Cố Khinh Châu nhạy cảm như vậy, nhất định có thể hiểu nỗi khổ tâm của cô.
Điều cô không muốn nhất chính là, trên thế giới này, ngoại trừ cô ra thì anh không còn có một ai quan tâm tới, không còn người thân để yêu quý.
Dù Cố Liêm đã từng phạm phải một sai lầm lớn, nhưng chỉ cần ông ấy thực sự muốn tìm cách cứu vãn, nếu điều đó tốt cho Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến sẽ vì người đàn ông ấy mà vĩnh viễn mở rộng cửa nhà của Cố Khinh Châu để chào đón.
Hai mấy năm trước, cuộc sống của Cố Khinh Châu trải qua rất cô đơn, cô muốn thay đổi nó, hơn nữa còn phát triển theo hướng tốt hơn.
Chẳng qua càng ở chung với Cố Liêm, cô lại càng cảm thấy con người Cố Liêm còn đơn thuần hơn so với con trai của mình, thậm chí còn đối xử rất tốt với cô, tuyệt đối không thua gì so với Cố Khinh Châu.
Cô nói muốn ăn trái cây, Cố Liêm lập tức sai người đi mua, đưa từng thùng trái cây nhập khẩu tới ký túc xá.
Cô nói muốn ăn thịt, thịt gà vịt cá đều có đủ, không sợ cô mở miệng, chỉ sợ cô không muốn.
Dần dần, Cố Khinh Châu từ chống cự lúc ban đầu bắt đầu có chuyển biến, trở thành tiếp nhận việc lấy lòng này của Cố Liêm. Về sau Cố Liêm đã biết cách, dường như là liều mạng lấy lòng cô, đôi khi còn khiến Lệ Tử Xuyến phải nhức đầu.
Một buổi chiều nọ, Cố Khinh Châu có giờ phải lên lớp, sau khi Lệ Tử Xuyến thi xong hai môn, được Cố Liêm đón tới biệt thự tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ của nữ vương.
Lúc ăn đồ ăn vặt, Lệ Tử Xuyến luôn cảm thấy dường như Cố Liêm muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cứ muốn nói lại thôi, ánh mắt chăm chú đó khiến cô có chút không chịu được.
“Bác có việc gì có thể nói thẳng?” Cô bất đắc dĩ, buông khoai tây chiên xuống nhìn về phía Cố Liêm.
“A! Bị cháu phát hiện rồi!” Cố Liêm gãi gãi đầu.
Lệ Tử Xuyến im lặng: “Ánh mắt kia của bác, nếu như không phải biết rằng cháu là con dâu bác, thì cháu còn tưởng là bác coi trọng cháu cơ.”
“Phi, nói mò gì vậy, sao bác có thể coi trọng người như cháu chứ?” Cố Liêm vội vàng sửa lại.
Lệ Tử Xuyến nghe vậy thì không vui: “Cháu làm sao? Coi trọng cháu thì như nào? Cháu biết, hiện tại ngoài mặt bác tốt với cháu là bởi vì bạn học Cố, thực ra trong lòng vẫn rất chướng mắt cháu đúng không.”
Cố Liêm liên tục lắc đầu không ngừng: “Đừng có nói nhảm, nhóc con! Nếu để con trai bác nghe được, lại còn không tuyệt giao mãi mãi với bác sao! Cháu rất tốt, là bác không dám nhìn thẳng vào cháu, được chưa?”
Cái này còn tạm được, Lệ Tử Xuyến lau nước mắt không hề tồn tại trên mặt, nói: “Bác có lời gì cứ nói, đừng quanh co lòng vòng.”
Thấy Lệ Tử Xuyến buông tha cho mình, Cố Liêm thở phào, do dự một lát mới mở miệng, “Cái đó, cháu và Khinh Châu nhà bác bao giờ thì kết hôn?”
Lệ Tử Xuyến nghĩ rằng chắc chắn Cố Liêm muốn hỏi cô việc liên quan tới Cố Khinh Châu, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng lại có liên quan đến phương diện này.
“Chuyện này đối với chúng cháu còn sớm, cháu còn chưa nghĩ tới!”
Cố Liêm trừng to mắt, cực kỳ không tưởng tượng nổi nói, “Điều này mà còn sớm, Khinh Châu nhà bác sắp 30 rồi, nhóc con cháu mà tốt nghiệp thì cũng thành bà cô, nếu không kết hôn sớm thì lúc sinh con sẽ muộn mất!”
“Không đến 30 thì chưa gọi là bà cô!”
“Các cháu không già, nhưng bác già, bác phải ôm cháu nội, hơn nữa nhất định phải nhanh lên!” Giọng điệu của Cố Liêm như kiểu cấm nói leo.
Lệ Tử Xuyến nhìn bộ dạng này của ông, chần chừ một lúc, nhỏ giọng lầm bầm: “Con trai bảo bối nhà bác cũng không cầu hôn, gả cái rắm...”
“Con nhóc cháu cứ hễ mở miệng là lại... A?” Nhất thời Cố Liêm sợ hãi ngồi thẳng dậy: “Thì ra cháu cũng muốn nhanh chóng gả cho con trai bác!”
Lệ Tử Xuyến lườm ông một cái.
“Điều này, vấn đề không phải là do cháu, mà là do con trai bác?”
Lệ Tử Xuyến thở dài.
Thực ra không phải là cô không nghĩ tới vấn đề này, ngày đó sau khi tiễn Abby, cô thật sự có cân nhắc qua chuyện kết hôn với Cố Khinh Châu.
Cô còn nửa học kỳ nữa là tốt nghiệp, bây giờ việc làm của Cố Khinh Châu đã ổn định, bàn chuyện này hoàn toàn không còn sớm nữa. Tuy nhiên, bọn họ mới chính thức quen nhau không bao lâu, nhưng sau khi ở chung một chỗ với anh, cùng tiếp xúc với cha của anh, thì cô lại càng muốn tan vào cuộc sống của anh hơn, không phải 10%, không phải 50%, mà chính là 100%.
Cô muốn một ngôi nhà, cũng muốn cho Cố Khinh Châu một ngôi nhà.
Thế nhưng, ngày đó sau khi cô vô ý nói về đề tài này, Cố Khinh Châu cũng không hề xem như là không nghe thấy, ngược lại còn rất nghiêm túc nói với cô, anh chưa tính toán xa như vậy, hơn nữa còn hy vọng cho cô có thêm thời gian, chơi thêm mấy năm nữa.
Cô chơi đã hơn hai mươi năm rồi, giống như Cố Liêm nói, đã chơi tới mức thành bà cô rồi, còn chơi cái gì nữa.
Cố Liêm dò xét Lệ Tử Xuyến nửa ngày, lắc đầu thở dài: “Bình thường là một cô nhóc thông minh lanh lợi, tại sao đến thời điểm này lại đần như vậy?”
“Bác có biện pháp sao?”
Cố Liêm gật gật đầu: “Có thì cũng có, chẳng qua, lão già bác từ trước đến nay không làm chuyện vô ích. Đã muốn bác nghĩ kế cho cháu, thì phải nói vài lợi ích để bác đồng ý.”
Lão già này còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lệ Tử Xuyến nói: “Nếu như cách của bác hữu dụng, cháy có thể cho phép bác phát biểu trong hôn lễ với tư cách là cha của bạn học Cố.”
“Thật sao?!” Hai con ngươi

Xem tiếp: Chương 41: Chương 41