21 14 SÁNG HÔM SAU tôi thức giấc, đầu đau như búa bổ, chắc là có liên quan đến chuyện tôi nốc sạch cả một chai sâm panh đêm qua, cộng thêm nửa khay sô cô la nữa.
22 Trong một thoáng tôi không thể nghĩ ra được lời phản bác nào. Rồi ánh mắt tôi dừng lại ở tờ Elle. Đúng! “Nếu không mua, em sẽ không có được quà khuyến mại, đúng không?” tôi đắc thắng phản bác rồi đẩy xe đến qua góc cửa hàng.
23 15 TÔI KHÔNG QUAN TÂM. Ai cần một bà chị cơ chứ? Tôi thì không. Ngay từ đầu tôi đã không muốn rồi. Tôi chưa từng yêu cầu có một bà chị. Tôi sống một mình vẫn ổn.
24 Giờ thì vài người chúng tôi chuẩn bị đi ăn tối để chúc mừng lần nữa! Tôi đang trong văn phòng của Luke trang điểm lại một chút, còn anh thay áo sơ mi khác.
25 16 ĐÓ LÀ TUẦN tồi tệ nhất kể từ khi chúng tôi cưới nhau đến nay. Tôi hầu như không gặp Luke cả tuần qua, anh quá bận công việc. Ngày nào anh cũng họp với Arcodas Group, cộng thêm việc một trong những ngân hàng khách hàng của anh vừa bị khủng hoảng trầm trọng và một trong số những người chủ chốt quản lý tài khoản của anh đã phải nhập viện vì viêm màng não.
26 17 ÔI TRỜI ƠI. Mình đến nơi rồi! Năm tiếng đồng hồ sau tôi đã thật sự ở đây, ở Cumbria, tại ngôi làng của Jess. Tôi đang ở miền Bắc! Tôi đi bộ dọc theo con đường chính ở Scully - và phong cảnh đẹp quá đi mất! Y như Gary đã tả, những bức tường xây bằng đá xếp lên nhau không cần chất gắn kết và mọi thứ khác.
27 “Họ của tôi là Smith. Và tôi nghĩ đúng là cô cần một tách trà. Kelly ơi?” Anh cao giọng, và lát sau một cô bé đi từ cửa sau vào. Con bé khoảng mười ba tuổi, gầy gò, mái tóc nâu mượt mà buộc đuôi ngựa, đôi mắt được trang điểm cẩn thận.
28 18 TÔI NGỦ KHÔNG NGON gì cả. Thật ra thì tôi cũng không chắc mình có ngủ không. Có vẻ như tôi đã dành cả đêm nhìn chằm chằm lên cái trần nhà lồi lõm trong nhà khách phục vụ phòng ngủ và bữa sáng của Edie, đầu óc xoay mòng mòng.
29 19 OK. ĐÂY LÀ cơ hội để mình gây ấn tượng với Jess. Đây là cơ hội để chứng minh rằng mình không nông cạn và hư hỏng. Mình không được vứt nó đi lần nữa.
30 20 TÔI THẤY CHẾT LẶNG. Tôi không có chị gái. Cuối cùng thì thế đấy. Tôi đã ngồi trên giường nhà khách gần một tiếng đồng hồ, chỉ nhìn qua cửa sổ về phía những ngọn đồi xa xa.
31 21 TÔI BIẾT chúng tôi là chị em. Tôi biết điều đó. Tôi biết. Mà không những chỉ là chị em - chúng tôi còn là hai tâm hồn đồng điệu! Sau tất cả những khởi đầu sai lầm đó.
32 22 AU. . . Auuu. Mẹ ơi đầu tôi đau khốn khổ. Auu. Mắt cá chân sưng tấy, tôi cảm thấy mình sẽ ngất bất cứ lúc nào, và có cái gì sắc lẹm đang đâm vào vai tôi.
33 Nhưng tôi không thể ngủ được. Cuộc nói chuyện của chúng tôi cứ quay mòng mòng trong đầu tôi, trong tiếng mưa sầm sập và tiếng vải bạt căn lều phần phật làm nhạc nền.
34 23 BỆNH VIỆN mờ ảo. Giữa rất nhiều ánh sáng, tiếng động, tôi bị hỏi, bị chuyển đi bằng xe đẩy, cuối cùng hóa ra tôi bị vỡ xương mắt cá chân ở hai chỗ và họ phải bó bột - ngoài ra còn khâu cho tôi vài mũi trên trán, đồng thời kiểm tra xem tôi có bị nhiễm uốn ván, bò điên hoặc bệnh gì khác không.
35 24 THẬT KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC, có bao nhiêu thứ tôi từng tin rằng mình không hề thích. . . thế mà hóa ra giờ đây tôi yêu chúng biết bao. Ví dụ: 1. Jess 2.
36 25 “ĐỂ ĐẤT CỦA CHÚNG TÔI yên!” Robin hét vào loa phóng thanh. “Cút đi, cút đi, cút đi!” tất cả chúng tôi đồng thanh tiếp theo, và tôi hồ hởi bật ngón cái lên về phía Jess.