41 Tối hôm đó, nàng không sao ăn cơm được. Đến cả việc bỏ thức ăn vào miệng cũng không dễ dàng gì. Mọi chuyện đã rối tung lên, nàng thực sự không biết làm sao? Nàng muốn đợi Tử Thu, nhưng lá thư đó là sao chứ ? Tại sao cõi lòng nàng hoảng loạn như thế này…Không hiểu, không hiểu gì cả.
42 Sau khi giật mình tỉnh dậy, trong đầu nàng mơ hồ 2 chữ “ Tử Thu” và “Nam Cương”Rất mơ hồ, nhưng nàng cảm nhận được những ngày tháng gần đây dường như ngủ không hề ngon, luôn nằm mơ kì quái rồi tỉnh giấc.
43 Vân Anh cùng lão bộc lập tức càng sợ hãi hơn, quay sang nhìn nhau. Bây giờ chẳng nhẽ họ chỉ có thể bỏ mạng ở đây sao? Tử Thiên bị mù, không thể trông chờ vào hắn.
44 Vân Anh một hồi nhìn thân xác lão bộc tội nghiệp nằm dưới đất, xong lại nhìn xác những tên sát thủ bán rẻ mạng sống của mình, trong lòng không khỏi thương xót.
45 Vân Yên đưa đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn ca ca. Đúng, chỉ có thể là ca ca say nên mới nhầm tưởng nàng là phi tử của hắn. Dẫu sao thì, nàng cũng từng hi vọng…Nhưng, chuyện hôm nay nàng đến gặp ca ca, vẫn chưa đạt được câu trả lời…- Hoàng huynh ca ca, người thực sự chán ghét ta sao ? – Vân Yên vẫn cố nhìn thẳng vào ca ca, đợi chờ câu trả lời.
46 Mọi hư ảnh hiện ra trước mặt Vân Anh qua lời kể của lão đạo nhân vừa vụt tắt, tất cả trôi qua giống như một thước phim buồn đầy bi kịch…Vân Anh sực tỉnh ra đã thấy nước mắt đẫm trên gương mặt từ bao giờ.
47 Rừng Nam Cương âm u. Nàng đã liều mình chạy vào đây được một lát, cứ theo lối mòn mà lao thẳng vào, cũng không hiểu sao trong lúc mất bình tĩnh đó, lại muốn lao vào rừng.
48 Tàn nhẫn?Nếu thực sự có kiếp trước, nàng đã tàn nhẫn đến như thế sao?Đúng là Vân Yên đã từng cuồng si với ca ca, đến mức vô tình, nhẫn tâm như vậy…?Nhưng, nàng….
49 Nụ hôn rất sâu, rất đắm say, giống như bộc phát ra nỗi nhớ dằng xé tâm can lâu ngày. Bàn tay y không giữ cổ tay nàng nữa, mà một tay di chuyển sang, giữ sau cổ của nàng, một tay vòng sau eo, như muốn kéo nàng sát lại gần người y hơn, tất cả rất mãnh liệt, cương quyết.
50 Hôm sau, mọi sự mệt mỏi khiến cho Vân Anh khi mở mắt, cảm thấy đầu óc nặng trịch, không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa. Nàng cố ngồi dậy, mình mẩy ê ẩm, đột nhiên nhận ra chuyện đêm qua, hai má lại đỏ ửng xấu hổ, nhìn khắp thân mình, rồi lại nhìn dấu vết vương vãi trên tấm nệm, càng thẹn hơn.
51 Suốt một ngày một đêm, cả Tử Thu và Vân Anh, đều chưa ai tỉnh lại. Huyết Hồ lão nương vô cùng lo lắng, không biết giáo chủ của mụ có tiêu tán hết nguyên khí trong người hay thậm chí hồn tiêu phách tán rồi không? Chỉ biết người y vẫn lạnh ngắt như vậy.
52 Đám oan hồn vẫn lao xao nói chuyện. Chợt chúng thấy nàng im lặng thì hỏi nàng có chuyện gì, nàng khẽ lắc đầu rồi tiếp chuyện, hỏi thêm một câu:- Có ai biết chuyện cô nương Vân Yên bỏ đi đứa con của Huyết Mặc?- À, lúc đó tôi vẫn còn sống ! – Một nữ hồn ma tiếp chuyện – Vì chuyện đó mà mụ Huyết Hồ như muốn phát điên, hồi đó tôi hầu hạ mụ nên biết mấy việc này…- Tại sao?- Tà giáo này trước Huyết Mặc chỉ có một giáo chủ khai lập giáo phái, cũng đã tu thành ma, nhưng không hiểu sao ông ta sau này lại truyền phần lớn ma lực cho y rồi tự tiêu tán hồn mình.
53 Thật mơ hồ, cơ thể nàng thấy bồng bềnh kì lạ. Cả người cứ như chìm vào cõi mê. Lạ thật, cũng rất lâu rồi nàng không nằm mơ những giấc mơ kì lạ. Nàng đang ở đâu? Chân nàng như bước trong khoảng không vô thức.
54 Đứa bé vẫn đứng giữa hai người, nó khóc mỗi lúc một to. Có lẽ dù thông minh, hiểu chuyện đến đâu, nó vẫn là một đứa trẻ, và nó hiểu ý nghĩa của chuyện rạn vỡ giữa cha mẹ.