21
Bắt được rồi!”
Bé con mập mạp trắng trẻo bị che mắt phấn khởi tóm lấy một góc áo không chịu buông, nam tử bị bé bắt được áo bào thì hơi hơi nhíu nhíu mày, rồi giật băng gấm che mắt bé xuống.
22 Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngao Ngọc không còn đi tìm cả nhà Ngao Viêm nữa. Dù có đi, chẳng qua cũng chỉ liếc nhìn Ngao Viêm xem thử có gì khác thường, sau khi biết không có việc gì thì sẽ vội vã rời đi.
23 Nửa đêm cùng ngày, Lý Hợp Hoan bò lên giường Ngao Ngọc. Từ trước đến nay y đều ngủ đêm rất say, cứ thế cho đến lúc hạ thân bị một nơi mềm mại nóng ướt hút vào, mới cảm thấy “khác thường” mà tỉnh lại.
24 Người làm kinh doanh lâu năm ở Tây Vực đều biết, ở bên thành có một quán trọ Tụ Nguyên, thứ nổi tiếng nhất trong quán trọ này là rượu do chính tay chủ quán cất ủ, tên là Tam Bôi Tuý(Ba chén say).
25 Dòng rượu thanh tịnh chảy vào ly, Cố Vân Sơ liền bị mùi thơm ngào ngạt thuần hậu kia làm cho mê hoặc. Bản thân hắn thật ra cũng không rành bình phẩm rượu.
26
Ngay lúc Cố Vân Sơ muốn uống ly rượu, Đào Tuý lại đưa tay chặn trước miệng ly. “Ngươi nghĩ thông suốt chưa?”
“Đây là quán của Đào chủ quán, ngươi còn không sợ gây ra tai nạn chết người, ta lại sợ hãi cái gì?” Cố Vân Sơ tất nhiên không tin Đào Tuý thật sự hạ độc.
27
Hắn là kẻ đào binh.
Ngã vào trong bụi cỏ, ánh mắt Phương Vô Khi mơ hồ nhìn trời xanh. Vết thương trên đùi và ngực vẫn còn đang chảy máu xối xả, sợ là không ngừng nổi.
28 Cũng không biết là do Đào Tiểu Lâu chăm sóc có nghề, hay là thể chất Phương Vô Khi vốn đã cường tráng, chưa qua mấy ngày, vết thương trên người Phương Vô Khi gần như lành hẳn.
29 Vài ngày kế tiếp trôi qua trong tiêu dao vui vẻ, Phương Vô Khi lại một lần nữa nghĩ đến cha mẹ già của mình ở quê hương, còn có em trai em gái đã lớn.