21 Vừa nhìn thấy Hàn Hạo Hữu lôi kéo cánh tay của Lạc Tử Mộng giống như đang đỗi đãi với phi tử, thì trong lòng của Hàn Hạo Thần đột nhiên co rút lại, mà nha đầu kia còn là người luôn phản đối không cho chàng nắm tay nàng như vậy, cơn giận của chàng quả thật là muốn bốc lửa rồi.
22 Đúng là tránh voi chả xấu mặt nào, vì vậy đảo mắt một cái, lập tức cúi đầu nói :''Dân nữ đã gặp qua hoàng thượng, mới vừa rồi đã khiến hoàng thượng chê cười.
23 Âm thanh từ xa của nàng, khiến hắc tuyến của Hàn Hạo Thần đến cực hạn, đoàn người lo lắng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, từ dự liệu, thế mà hắn không làm như thế nào với Lạc Tử Mộng.
24 Hoa Thiên Nhụy thấy thế lập tức đứng dậy tức giận nói: "Đại ca, huynh còn cười, Thần ca ca bị nàng khi dễ, ta đi tìm nàng. ""Đứng lại, ngồi xuống. " Bị Hàn Hạo Thần quát dừng lại như vậy, Hoa Thiên Nhụy lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt lộ vẻ uất ức.
25 Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy gần như nhào lên người Hàn Hạo Thần đang sắp rời đi. "Thần Vương Gia, thần Vương điện hạ, ngài đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, không nên cùng tiểu nữ tử so đo.
26 Lạc Tử Mộng vui mừng, trừng mắt liếc Hoa Thiên Ngụy một cái, sau đó gắp một miếng thức ăn thật lớn trong mâm, còn cố ý nhíu mày trước mặt nàng ta. "Thật là một người thô lỗ.
27 Dù sao Hoa Thiên Nhụy vẫn chỉ là một đứa bé mười sáu tuổi, thấy Lạc Tử Mộng gắp thức ăn cho đại ca khiến huynh ấy vui vẻ như vậy, mình cũng liền noi theo, nhưng nàng không biết Hàn Hạo Thần không phải Hoa Thiên Sóc, hắn chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của nữ tử dành cho hắn.
28 Hàn Hạo Hữu nhận ra, sau khi Hàn Hạo Thần nghe lời của hắn xong thì sắc mặt lập tức thay đổi. Lạc Tử Mộng vừa nghĩ tới vào cung làm phi thì lập tức xua tay: “Hoàng thượng, người hãy tha cho ta đi, nếu như ta vào cung, thì hậy cung ba nghìn mỹ nữ của người thế nào cũng dùng ánh mắt giết chết ta mất thôi.
29 "Hoàng Thượng, ngài không sao chứ?" Phí công công tiến lên vuốt nhẹ sống lưng của Hàn Hạo Hữu giúp hắn thông khí. Hàn Hạo Hữu khéo léo gạt tay của Phí công công ra không để lại chút dấu vết gì, đồng thời ngước mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần.
30 Nghe thấy lời nói của Liên Vân, Lạc Tử Mộng khẽ cắn môi có chút khó tin. Rõ ràng là lỗi của nàng, nhưng tiểu nha đầu này tại sao lại ôm hết lỗi lầm lên người mình chứ? Nếu như nàng bị Hàng Hạo Thần hạ lệnh cưỡng chế làm nha hoàn của Thần vương phủ, vậy chẳng phải là chết chắc rồi sao?Nàng cúi đầu thiết nghĩ, nếu như đến lúc đó Hàng Hạo Thần để cho nàng hầu hạ tân vương phi, như vậy lỗi của chủ tử đều là lỗi của nô tài, lỗi của nô tài vẫn là lỗi của nô tài.
31 Lời nói của Liên Vân thật sự không thể tưởng tượng được. Nghe nói hôm nay Hàn Hạo Thần 26 tuổi, ở cổ đại thì là cha của mấy đứa bé rồi, cho tới nay nguyên nhân hắn chưa đón dâu không phải vì hàng năm chinh chiến mà vì nguyên nhân này/Nhưng nếu thật sự là vậy, tại sao lúc nàng tỉnh lại hắn lại muốn vô lễ với nàng? Đến tột cùng là nàng hiểu nhầm hay là bọn họ?Chỉ là nhìn thấy Liên Vân nói nghiêm túc như vậy, chắc là đúng mười phần rồi.
32 Nàng tức giận chạy tới trước mặt hắn chống nạnh tức giận nói :''Ngươi. . . đáng ghét. ''Thế mà hắn lại chắp tay sau lưng bình thản nói :''Lạc cô nương, hình như ngươi không thấy rõ đây là đâu?''''Ta biết rõ, đây là phủ đệ của Thần vương điện hạ vĩ đại, đúng là dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu? Được, ta ghi nhớ, dân nữ ghi nhớ, xin Thàn vương điện hạ bao dung, như vậy được chưa?''Nàng cố gắng nén lửa giận mà dặn ra nụ cười, còn học cách hành lễ nhẹ nhàng của cổ nhân.
33 Hàn Hạo Thần bị nàng làm tức giận đến mức nổi gân xanh, nếu không phải bây giờ còn có chuyện quan trọng trong người, nhất định đem nàng dạy dỗ một trận thật tốt.
34 Hàn Hạo Thần đưa tay lên chạm vào khoé miệng một cái, ánh mắt quét tất cả nô tài nha hoàn trong đại sảnh, lung túng lấy nắm tay thành quyền khẽ khụ mấy tiếng.
35 Nàng muốn nói, tại sao không viết chữ giản thể mà lại viết chữ phồn thể, nghĩ lại thấy vấn đề này của nàng có chút dư thừa, vì thế liền chuyển đề tài.
36 Thật ra thì thủ pháp mát xa của nàng đúng là vụng về, nhưng cảm giác được nàng mát xa thật thoải mái. Vẻ mặt hắn kinh ngạc, cau mày nhìn về phía nàng, lại lúng túng nhìn tay nàng, hiện tại quan hệ giữa hai người ngay cả hắn cũng khó có thể miêu tả, một loại biến hóa vi diệu.
37 Nhìn khuôn mặt tức giận của chàng, Lạc Tử Mộng lập tức bồi thường một khuôn mặt tươi cười: "Ha ha, không nói bậy, chỉ là muốn hướng Vương Gia tới chỗ tốt mà thôi.
38 Tần quản gia thở một hơi âm thầm trợn trắng mắt: “Ta rất già sao?”“Không phải, đó chỉ là cách gọi kính trọng thôi! Rốt cuộc thì vương gia đang ở đâu? Có phải là đã len lén vào cung rồi không?” Trên mặt nàng thoáng qua một chút biểu cảm giống như là đưa đám.
39 "Vương gia. . . . . . ""Cút ngay!"Hàn Hạo Thần gầm lên giận dữ, dọa hai người ở bên ngoài đều hoảng sợ đến nỗi hơi run lên. "Dữ cái gì mà dữ!" Lạc Tử Mộng thấy Hàn Hạo Thần đột nhiên hung dữ như vậy, thì uấtức bĩu môi quay đầu rời đi.
40 Lạc Tử Mộng len lén khép cửa phòng lại, đi tới ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn thấy trăng sáng cùng với một mảnh màu bạc, đột nhiên có cảm giác nhớ nhà, khó trách Lý Bạch sẽ nói ''Ngẩng đầu ngắm Minh Nguyệt, cúi đầu nhớ cố hương.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 10