Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không Chương 2 : Bắt Buộc
Chương trước: Chương 1 : Xuyên Không
Chap 2 : Bắt Buộc
* 2 năm sau
8 giờ tối :
*Tại nhà cô :
-Ôi cái đầu của tôi – ba cô
-Chú cứ nghỉ ngơi đi , để mọi người đi tìm con Nhi về cho – bà Tư
-Tôi cứ tưởng 2 năm trước nó mất trí nhớ thì hay lắm chứ . Ai ngờ …- ba cô
-Giờ nó còn quậy hơn cả trước rồi . Haizz - Bà Tư
-Sao lúc đó tôi lại dậy võ cho nó nhỉ . Nó đi đâu cũng dùng võ uy hiếp người khác ,bây giờ ngay cả tôi cũng không đánh thắng nổi nó nữa rồi . Ôi sai lầm lớn nhất của tôi
-Thôi chú cứ bình tĩnh đã , chuyện cũng đã qua rồi . Giờ phải tìm cách cho nó bớt quậy chút
-Cách gì bây giờ , nó chẳng sợ trời sợ đất gì hết
-A . Hay là chú cho nó lên thành phố học đi . Nếu tính tuổi thì nó cũng lên cấp 3 rồi đấy
-Ơ đúng rồi sao tôi khôn nghĩ ra nhỉ . Phải tống nó đi ngay không quán võ này của tôi sập mất
*Kết thúc cuộc trò chuyện giữa ông và Bà Tư
-------------------
-Sao bây giờ con mới về ? Có biết mấy giờ rồi không – ba cô
-Mới có 1 giờ đêm thôi ạ . Sớm lắm ba à , con đang định oánh với mấy thằng bên khu kia nữa nhưng sợ ba mắng về muộn nên con đã về sớm rồi ạ - cô trả lời thản nhiên hết sức
-Con…con
-Con đây , ba không cần nói lắp đâu
-Ngày mai lập tức con phải lên thành phố học . Cãi lời bố cắt tiền tháng này của con . Không cho ăn 2 ngày , …. ( Những điểm yếu của nó ông liệt kê ra hết)
-Hức … Sao ba nỡ lòng đối xử với con như vậy chứ . Ba biết con ghét nhất là đi học rồi mà – vừa nói cô vừa khóc thút thít ( giả vờ thôi ạ , đang định cho ông mềm lòng ấy mà kaka)
-Nghe tiếng khóc của nó ông hơi mềm lòng chút , nhưng vì cái quán của ông và mọi người xung quanh nên ông gạt đi cái cảm giác đó và trịnh trọng tuyên bố : “ Con không đi học thì những điều kiện kia sẽ sẵn sàng chờ đón con . Ta cho con suy nghĩ đêm nay , mai hãy cho ta câu trả lời”
-CẠCH ( tiếng đóng của)
-Hứ đi học thì đi , sao phải sợ ………. Một lúc sau tiếng khóc nức nở của cô lại vang vọng trong màn đêm yên tĩnh “Ba mẹ ở thế giới kia có đang khỏe mạnh không . Con xin lỗi vì đã không báo hiếu được cho cha mẹ , Hức ( Ôi em xin chị , tính chị quậy siêu đẳng , có mà giúp ba mẹ chị thêm phiền não chứ đừng có nói báo hiếu ở đây )
-Zzzzzzzzz………. ( Ngủ nhanh vậy cô chị)
* 2 ngày sau :
Cô đã đến được trường và đang dạo bước chân trên con đường nát gach đá phẳng lì , miệng lầu bầu :
- Sao ba chẳng thương mình gì hết , bắt đi học rồi còn bắt vô cái trường to khủng bố này nữa chứ . Đường đi dài dằng dẵng , kiếm mãi chẳng đến đích gì cả .
- A đằng kia có người kìa – cô reo lên khi thấy có người đang ngồi dưới gốc cây ( hình như đang ngủ)
- Bạn ơi , ình hỏi tí được ko ?
-…Im lặng …
- Bạn ơi
-…Im lặng ver 2 …
- Bạn ơi – giọng hiền hết mức có thể ( chết , chuẩn bị núi lửa phun trào rồi)
- .. Im lặng ver 3 …
- THẰNG CHÓ KIA – Cô Hét làm cây quanh đó gần như đổ rầm ( Vâng núi lửa đã phun trào thành sóng rồi ạ )
END CHAP 2: Ngắn quá
Xem tiếp: Chương 3 : Đạp Phải Chỗ Qu*