Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái Chương 68.6
Chương trước: Chương 68.5
Bệnh Viện ...
" Ưm ... " - Jey chợt nghiêng đầu ... Hai tay yếu ớt đưa lên đầu mà day hai huyệt thái dương ...
Jey hai tay chống xuống giường mà gượng dậy ... Tựa đầu vào tường ... Bắt đầu nhìn xung quanh ... Khẽ nhíu mày khi gặp Thiên ...
Thì ra là anh đang ở bệnh viện ...
" Cạch " - My từ ngoài đi vào ...
" My ... " - Jey hai tay yếu ớt đưa về phía My ...
" Jey ... Anh tỉnh rồi ... Em gọi bác sĩ ... "
My chạy ra ngoài thì Jey bỗng ngăn lại ... " Đừng ... Em mau lại đây ... " - Jey đưa tay về phía My gọi ...
" Anh thấy trong người thế nào ... Anh muốn ăn gì không ... Hay em đi gọi bác sĩ ... " - My nhìn Jey lo lắng ...
" My My ... " - Jey bỗng nhìn vào mắt My ... Tay anh kéo cô gần lại mình ...
Từ từ đưa tay ra sau ôm My vào lòng mình ... Jey cảm thấy ấm áp lắm ... Như đã thõa mãn nổi nhớ ... Jey chỉ mong mỗi ngày được gặp cô ... Mỗi ngày được ôm cô như vậy là đủ ... Chỉ cần vậy thôi ... Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả ... Nhưng ... My đã thuộc về một người ... Và người đó không phải anh ...
My tuy còn chút tình cảm với Jey ... Nhưng cô vẫn biết được ... Cô và Jey là không thể ... Vội tránh cái ôm của Jey ... My lùi về phía sau ... Khẽ cúi mặt ... Mắt đỏ hoe mà nói : " Xin lỗi ... Chúng ta không thể ... Mãi mãi không thể ... "
" Anh mau quên em đi ... Tất cả ... Đã là quá khứ ... Em là vợ của Minh ... Đã có con với anh ấy ... "
" Anh hãy trở về với hiện tại đi ... Chúng ta có duyên nhưng không nợ ... " - My
" ... " - Jey đau buồn mà buông tay My ...
" Minh nhìn thấy sẽ không hay ... Xin lỗi ... " - My gỡ bỏ bàn tay Minh ra khỏi tay mình ... Sau đó bỏ chạy ra ngoài ...
" Hãy cầu cho cô ấy hạnh phúc ... Nếu cậu yêu một người thật lòng ... Hãy cầu mong cho họ hạnh phúc ... Đừng làm họ khó xử ... " - Thiên nói giọng buồn bã ...
" Tôi không thể ... " - Jey cười chua xót ... " Sẽ rất đau ... Tôi quả thật sợ cái nổi đau này cậu biết không ... Chỉ cần nghĩ ... Tôi cùng không làm được ... Trừ khi ... Tôi vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống này ... " - Jey bất cần nhếch mép ...
" ... " - Thiên khẽ im lặng ... Hai mắt nhắm lại đau buồn ... Cả hai chàng trai ... Đều vì người mình yêu làm tất cả ... Để rồi phải đau buồn ...
" Chỉ cần cô ấy vui ... Dù là có đi vào biển lửa ... Tôi cũng bằng lòng ... "
**********
Gin sau khi phẫu thuật tình hình đã khá hơn rất nhiều ... Uyên cũng đã đỡ hơn phần nào ...
" Gin ... Anh ăn chút gì nha ... " - Uyên thấy Gin thẫn thờ một lúc thì hỏi ... Sau đó đứng dậy đi ra ngoài ...
" Anh không đói ... Em mau lại đây ... " - Gin nói nhưng mắt không nhìn Uyên ...
" Anh thấy không khỏe sao ... " - Uyên lại gần ân cần hỏi thăm ...
" Em đã chăm sóc anh suốt thời gian qua sao ... Khoảng thời gian ... Anh hôn mê " - Gin hỏi ... Ánh mắt buồn rười rượi nhìn ra ngoài cửa sổ ...
" ... " - Uyên khẽ gật đầu ... Nắm tay Gin rồi ngồi xuống ... " Em đã nói sẽ yêu thương anh suốt đời ... Em nhất định sẽ thực hiện ... "
" Anh có nói em phải làm đâu ... Lỡ như anh không tỉnh lại ... "
Uyên vội lấy tay che miệng Gin lại ... " Anh có biết em sợ mất anh như thế nào không ... Anh đừng nói vậy ... Dù anh có hôn mê bất tỉnh hay có sống thực vật đi chăng nữa ... Em sẽ ở bên anh chăm sóc anh ... Em cả đời này để bên cạnh anh ... Em chỉ cần anh thôi ... "
" Em thật là ngốc ... Cả đời này chỉ để bên anh ... Em ngốc lắm biết không hả ... " - Gin kéo Uyên ngồi vào lòng mình ... Vuốt lại mái tóc rối của cô ...
" Có anh mới ngốc không chịu chấp nhận tình cảm của em ... Anh là tên đại ngốc ... " - Uyên chu môi quay sang phụng phịu nhìn Gin ...
" Hơ ... Ai bảo ... Ai bảo anh không nhận ... Chỉ là thời gian qua chuyện chưa được giải quyết ... Anh chỉ muốn dành thời gian để xác nhận lại tình cảm này ... Và anh đã biết ... Anh yêu em mất rồi ... " - Gin hôn nhẹ lên tóc Uyên ...
" Anh mà cũng biết nói những câu đó sao ... " - Uyên hạnh phúc mà tựa vào lòng ngực Gin ... Cảm nhận từng nhịp đập ... Không gian tràn ngập màu hồng ...
Gin khá hài lòng vì mọi chuyện ... Theo như kinh nghiệm sát gái của Hắn từ trước đến nay quả thật rất hay ... Gin thấy nhẹ lòng hẳn ...
**********
" Cậu đi đâu vậy ... " - Thiên đang đọc truyện bỗng thấy Jey ra ngoài liền hỏi ...
" Tôi ra ngoài một chút ... " - Jey cười khẽ rồi nhanh chóng ra ngoài ...
Thiên cũng chẳng thèm quan tâm mà thản nhiên vừa ăn trái cây vừa đọc truyện tiếp ...
" Cạch "
" Quên gì sao ... " - Thiên mắt dán vào quyển truyện doreamon hỏi ...
" ... " - Đáp lại chỉ là một cái cười nhẹ ...
Thiên không nghe thấy tiếng trả lời thì bỏ quyển truyện xuống ... Và rồi cả hai chạm mặt ... " Ơ ... Là cô ... "
" Em nghe My nói bọn anh chưa ăn gì nên em cố tình mang thức ăn đến đây ... " - Ngọc Hạ khẽ cười sau đó đặt thức ăn xuống bàn rồi bắt đầu bày ra ...
" Cô làm cho tôi ... " - Thiên ngạc nhiên nhìn Ngọc Hạ ...
" Còn ai khác nữa chứ ... Giờ anh mau ngồi dậy ăn đi ... " - Ngọc Hạ cười nhìn Thiên ...
" Tay tôi bận ... Cô làm thay tôi đi ... " - Thiên hai tay cầm chặt cuốn truyện ngước mặt nhìn Ngọc Hạ ...
" Hả ... "
" Không được sao ... Vậy cứ để đó cho nguội rồi cô mang về ... " - Thiên
" Ơ ... Tôi cho anh ăn vậy ... " - Ngọc Hạ khẽ thẹn đỏ mặt ... Sau đó cho Thiên ăn rồi cả hai cùng nói chuyện một cách vui vẻ ... Thiên một lúc lại chọc Ngọc Hạ làm cô tức lên sau đó lại vội xin lỗi ...
**********
" Anh mau vào đây ... " - Nó đưa Đăng và Susu về biệt thự Phan Ngọc ...
" Wow ... Nhà chị đẹp quá ... " - Susu vui vẻ ôm chầm lấy Nó ...
" Susu thích có thể đêm nay sang ở với chị ... Mau lên phòng chị nhá ... Khánh Huy cũng ở trên đấy ... " - Nó nói rồi bế Susu lên phòng mình ...
" Anh có hồ sơ gì về mình thì đem đi cùng tôi đến công ty ... " - Hắn
" Ừm ... Xong rồi ... " - Đăng cầm theo vài xấp hồ sơ sau đó theo Hắn đến The Royal ...
" Tốt ... Anh về nhà nghỉ ngơi ... Tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh ... " - Hắn sau khi xem qua khá hài lòng ... Sau đó gọi thư kí vào ...
**********
Bệnh Viện ...
Nó sau khi cho Susu và Khánh Huy đến trường làm thủ tục nhập học thì đến bệnh viện ...
Đám phóng viên thấy Nó liền vây vào để chụp hình,ghi âm,quay phim lại ...
- Thời gian qua chủ tịch nhập viện cô đã đi đâu ...??
- Cô có biết vì sao ba mình lại xảy ra chuyện như vậy không???
- Có phải vì cô mà chủ tịch xảy ra chuyện ... ???
Hàng ngàn câu hỏi cứ dồn vào Nó ... Đầu nó như nổ tung ra ... Nó lặng người ...
" Tránh xa cô ấy ra ... " - Hắn bước đến ... Cởi áo khoát mình khoát lên Nó ...
- Các người mau về nhà nhận tin mất việc đi là vừa ... Tôi chỉ cần thấy thông tin này trên trang báo nào thì khắc biết hậu quả về sau ... The Royal nói là sẽ làm ... Các người liệu mà giữ lấy bát cơm của mình đi ... - Hắn nói rồi đưa Nó vào trong với biết bao con mắt nhìn về phía họ ...
- Lần sau em cứ mặc kệ họ ... Đừng để tâm làm gì ...
- Nhưng họ nói đúng ... Em đã hại mẹ ... Hại cả ba ... Anh mau nói xem ... Em có phải là rất đáng ghét không hả ... Em chỉ đem đến đau thương ọi người thôi ... - Nó ôm mặt khóc nức nở ...
" Con là báu vật vô giá duy nhất mà mẹ con đã để lại cho ta và Hoàng ... Con là mạng sống ... Là tất cả của ta ... " - Ba Nó mang một bộ đồ bệnh nhân ... Đi đến trước mặt Nó ... Nhẹ nhàng vuốt tóc Nó ...
" Mọi chuyện đã kết thúc rồi ... Con đừng để tâm đến quá khứ nữa ... Hãy để cuộc sống của con lật sang trang mới ... Đừng u sầu mà nhìn lại phía sau ... Mọi chuyện đã qua thì cho Nó qua ... Con cứ ôm khư khư trong lòng như vậy rồi buồn rồi khóc ... Ta biết nói làm sao với mẹ con ... " - Nó một lần lại khóc lớn hơn ...
" Ba ... hức hức ... Con sẽ quên ... Quên hết quá khứ đầy máu kia ... Ba ... Chỉ cần Ba sống cùng con ... Con sợ lắm ... " - Nó ôm chầm lấy ba Nó khóc ...
" Jersey ngốc ... Ta sẽ sống đến khi được bế cháu ngoại của ta ... Sẽ không bỏ con lại ... " - Ba Nó lau nước mắt cho Nó ...
" Tao giao con bé cho cậu ... Nhất định không được phép làm nó buồn ... Nếu không thì đừng trách ... "
Xem tiếp: Chương 68.7 : Mình Yêu Nhau Xong Rồi