21 “Tuyệt — “Bảo Bảo chạy bước nhỏ đến, nhào vào lòng Độc Cô Tuyệt đang ở trước bàn đọc sách. ” Chậm một chút, chậm một chút!”Độc Cô Tuyệt bị dọa đến mức biến sắc, lập tức tiến lên vịn lấy Bảo Bảo, ôm vào trong ngực giúp bé điều khí.
22 Thừa dịp Độc Cô Tuyệt ban ngày tại thư phòng xử lý tấu chương Bảo Bảo bắt đầu nghiên cứu danh sách của đại thần trong chiều, chọn lựa đối tượng có quyền có thế để cùng nó kết minh.
23 Nếu dùng thân phận hiện tại trực tiếp tìm tới hai người kia sẽ khiến bị chú ý, vì vậy Bảo Bảo thừa dịp buổi tối lúc hai người chuẩn bị ngủ, đem kế hoạch của mình nói cho Độc Cô Tuyệt cùng nhau thương lượng.
24 Theo lời Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt tìm cớ đem hai người từ tiệc điều đi, đương nhiên trước đó chính là rót không ít hảo tửu. Như thế, dù cho hai người không đến tình trạng rượu say loạn tính nhưng thêm xuân dược vào cũng đủ cho bọn họ củi khô bốc lửa, quan trọng nhất đương nhiên vẫn là nhân tố tình cảm.
25 Độc Cô Tuyệt nhẹ nhàng đặt Bảo Bảo lên giường, mỗi một động tác đều ôn nhu như vậy, làm cho Bảo Bảo nhịn không được muốn cười. Lúc này thì cẩn cẩn dực dực như thế, nhưng lát nữa thì vận động thì rất kịch liệt.
26 Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra liền có thể nhìn thấy người mình yêu là một việc phi thường hạnh phúc. Bảo Bảo rất quý trọng điều đó, bé chăm chú nhìn mỗi một tấc dung nhan của Độc Cô Tuyệt, tuấn mỹ như vậy lại chỉ thuộc về mình nó, nghĩ thế nó lại lần nữa cảm kích ông trời có thể làm cho nó có được đoạn duyên phận này…“Mệt không?”Độc Cô Tuyệt mở mắt ra, nhìn thấy tiểu ái nhân của mình hai mắt vô thần nhìn hắn, cũng không biết đi vào cõi nào, có chút dở khóc dở cười.
27 Lúc Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt đến “Hiện trường vụ án” thì lại không thấy bóng dáng của hai người kia đâu cả, trên giường cũng rất sạch sẽ nhìn không ra chút dấu vết nào.
28 Không khí hôm nay… thật sự không được bình thường!Trong lòng mỗi một vị đại thần vào triều đều có ý nghĩ như thế, nhìn về phía Vũ đại tướng quân cùng Kỳ hộ bộ thượng thư đại nhân, mặc dù hai người đều là mặt không biểu tình, nhưng tại sao lại cảm thấy có cổ khí tức mập mờ quay quanh hai người này?Trước không nói đến mấy cái này, chỉ cần hành vi sáng nay của bọn họ cũng đủ để làm cho mọi người khó hiểu – cả hai đều không nói với nhau một câu nào cả!Việc này trước đây chưa từng xảy ra, trong triều đình không ai không biết, đại tướng quân Vũ Mục cùng hộ bộ thượng thư Kỳ Thế Vấn chính là hảo hữu chí giao, ngày bình thường lui tới thân thiết, không những vậy, trong quốc gia đại sự, hai người đều có cùng lập trường làm cho các thế lực khác đều muốn lôi kéo.
29 Hạ triều, hai người đi đến ngự thư phòng. Lúc bọn họ đến, Độc Cô Tuyệt đang ôm Bảo Bảo, mặc dù tay cầm tấu chương nhưng trên thực tế là đang đùa giỡn Bảo Bảo, mà bé, vì bàn tay sắc lang của hắn sắc mặt đều đỏ bừng.
30 Đang lúc Độc Cô Tuyệt cố gắng phê duyệt xong một núi tấu chương, ba người kia lại ngồi sung sướng, vừa ăn vừa thương lượng tìm cách chỉnh Độc Cô Tuyệt.
31 Rời khỏi hoàng cung, khó chịu chỉ có Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo nha, khó được ra bên ngoài hô hấp không khí mới mẻ, cao hứng đến mức mặt mày hớn hở, mang vị tiểu công kia đang ai oán trong cung quăng ra sau đầu.
32 “Tuyệt…”Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, mềm mại non nớt, ngọt ngào như là mật đường, vào thẳng nội tâm của Độc Cô Tuyệt. Hắn xông lên phía trước ôm chặt lấy Bảo Bảo, hơn một tháng không thấy, hắn nhớ Bảo Bảo muốn chết!Không để ý Vũ Mục cùng Kỳ Thế Vấn bên cạnh, hắn hôn lên cặp môi đỏ mộng của Bảo Bảo, những ngày này, hắn cấm dục thật là khổ a, thảm hại hơn chính là, còn không thấy được Bảo Bảo, quả thực chính là cực hình!Nhưng thời gian hắn khổ vẫn còn, nửa tháng nữa là Bảo Bảo sinh, nửa tháng này, hắn nên không chế mình không đi đụng Bảo Bảo.
33 Đáng lý ra còn vài ngày nữa mới đến lúc sinh, nhưng do một gã thích khách bất ngờ ám sát nên Bảo Bảo bị động thai khí, đầu đầy mồ hôi lạnh mà ôm lấy bụng, đang vô cùng đau đớn!“Kiên trì một chút, thái y đang trên đường đến đây!”Nắm chặt lấy tay của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt đau lòng mà xoa xoa, móng tay của Bảo Bảo bấu chặt vào tay hắn, để lại từng vết máu, có thể thấy được, đau đớn này có bao nhiêu kịch liệt!Độc Cô Tuyệt nhìn thân thể nhỏ bé và yếu ớt của Bảo Bảo lại phải thừa nhận đau đớn như vậy, vừa tự trách, vừa ấy nấy, đều là vì tính ích kỉ của hắn, chỉ vì hắn muốn một hài tử mà lại khiến cho Bảo Bảo phải nhận lấy sự thống khổ tột cùng này!“Con…… Chúng ta…………”Bảo Bảo lắc đầu, cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệt đến mức làm cho người ta sợ hãi, ngay cả nói một câu cũng không hoàn chỉnh.
34 Độc Cô Tuyệt khẩn cầu ông trời đừng làm cho Bảo Bảo thống khổ thêm nữa, nhưng cục diện lại ngày một tệ hơn. Giằng co hơn một canh giờ, hài tử vẫn chưa được sinh ra, mà Bảo Bảo đã nhanh đến cực hạn.
35 “Nên đặt tên cho đứa bé là gì đây?”Bảo Bảo ôm lấy hài tử, rúc vào trong lòng của Độc Cô Tuyệt, lòng tràn đầy vui sướng. “Độc Cô Kì, Kì ý như mĩ ngọc, lại có bất phàm, tốt đẹp, đứa bé này chính là lễ vật đẹp đẽ nhất mà ông trời ban ân cho chúng ta, tương lai nhất định sẽ trở thành châu báu.