Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Tuyệt Chương 245: Thiên Phủ Chi Quốc (thượng)

Chương trước: Chương 244: Hải Dương Động Thiên (trung Hạ)



Tiên Tuyệt

Tác giả: Thạch Tam

Chương 245: Thiên Phủ Chi Quốc (Thượng)

Nhóm dịch: Hạo Thiên

Nguồn: Vipvandan

Cốc Thương đi rồi, Chu Thanh Giang tỏ ra thoải mái hơn nhiều, hết sức nhiệt tình gọi Vũ La tới ngồi bên cạnh mình. Vũ La vốn đang chột dạ, mỉm cười lấy cớ từ chối. Chu Thanh Giang vẫn cứ khăng khăng, Vũ La không còn cách nào khác đành tiến tới ngồi xuống. Chu Thanh Giang lập tức cười hỏi:

- Hiền tế, con định khi nào thì cầu thân?

Vũ La sợ tới mức suýt chút nữa ngồi phệt xuống đất:

- Ngài... ngài nói cái gì?

Chu Thanh Giang vẫn cười mỉm, nói với giọng vừa đủ cho hai người nghe:

- Chẳng lẽ con không chịu nhận sao? Lần này Cẩn nhi trở về, rõ ràng là đã bị phá thân, đừng nói rằng chuyện này không liên quan gì tới con.

Vẻ mặt Vũ La vô cùng đau khổ:

- Lão nhân gia ngài thật đúng là mắt sáng như đuốc...

Chu Thanh Giang tỏ ra hờ hững:

- Lão phu sinh ra một đứa con gái xinh đẹp, vô số sắc lang dòm ngó chằm chằm, đương nhiên lão phu phải canh chừng cẩn mật một chút.

- Chuyện này...

Vũ La ngập ngừng do dự.

Chu Thanh Giang là loại người thế nào? Nếu xét về phẩm chất, chắc chắn là một lão hồ ly nhất phẩm thượng, chỉ liếc qua một cái đã nhìn ra tâm sự Vũ La, không khỏi cười nói:

- Con đang lo lắng Cốc Thương ư?

Quả thật Vũ La lo Cốc Thương.

Nếu hắn muốn tới Chu gia cầu hôn, nhất định phải tới Cốc gia trước.

Chuyện nhập môn trước sau này sẽ quyết định danh phận lớn hay nhỏ. Tuy rằng hiện tại hắn cùng Chu Cẩn đã thành hảo sự, hắn cũng quyết định gánh lấy trách nhiệm, nhưng chắc chắn chuyện này hắn đã có lỗi với Cốc Mục Thanh. Hắn đã đính ước cùng Cốc Mục Thanh từ trước, cảm tình tiền kiếp có điều tiếc nuối, bất kể thế nào Cốc Mục Thanh cũng phải là chính thê.

Nhưng với thái độ của Cốc Thương hiện tại, đừng nói là bảo y gả con cho Vũ La, chỉ cần y nhìn thấy Vũ La đã lập tức đùng đùng nổi giận.

Nếu tới Chu gia cầu hôn trước, với gia thế của Chu gia, Chu Cẩn nhập môn trước, chắc chắn sẽ là chính thê.

Chu Thanh Giang cũng không bức hắn, chỉ nói một câu đầy thâm ý:

- Thật ra cũng không phải ta nôn nóng, chủ yếu là sợ nha đầu Cẩn nhi không chờ được lâu...

Vũ La sửng sốt một chút, đột nhiên bừng tỉnh ngộ:

- Ngài muốn nói, A Cẩn đã...

Chu Thanh Giang gật gật đầu, bưng chén rượu lên nốc một hơi cạn sạch:

- Con hãy chuẩn bị cho mau.

Vũ La không còn gì để nói.

Tiền kiếp hắn cùng Tống Kiếm Mi sống bên nhau mấy chục năm trời, thế nhưng trong một quãng thời gian dài như vậy, Tống Kiếm Mi vẫn không hề thai nghén.

Hiện tại xem ra, tâm cơ Tống Kiếm Mi thâm trầm hơn Chu Cẩn không biết bao nhiêu. Chỉ cần nàng không muốn sinh con cho Vũ La, cho dù hắn có nỗ lực thế nào cũng là uổng phí.

Nhưng lại không ngờ, đời này Vũ La cùng Chu Cẩn mây mưa bất quá hai lần, đã có được hậu duệ.

Vũ La nằm dài trên giường, suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục đau khổ vò đầu. Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là Cốc Mục Thanh.

Phải làm sao ăn nói với Cốc Mục Thanh. Vũ La cũng không biết.

Cốc Mục Thanh đã được phái đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, Vũ La dùng đầu gối cũng có thể đoán được, hẳn là tới Nam Hoang truy bắt một tên ma đầu nào đó.

Hiện tại không tìm thấy ai cả, Vũ La cảm thấy buồn bực vô cùng.

Đám người Trưởng Lão Hội tới đây, bất cứ một người nào chỉ cần giậm chân một cái là có thể làm cho Trung Châu run lên ba lượt, ở lại Nhược Lô Ngục không tới một ngày đã rời đi.

Trước khi đi, Sở Tam Tuyệt còn mật đàm cùng Hắc Thủy Tiên một phen, sau đó mang theo thủ hạ của mình rời đi. Nhược Lô Ngục ồn ào huyên náo, rốt cục đã trở lại yên tĩnh.

Chỉ là lần này Nhạc Băng Uyên mở ra, từ đầu đến cuối hại chết hơn năm trăm tu sĩ, quả thật là một thảm kích lớn trên Tu Chân Giới trong những năm qua.

Bất quá cái chết của những tu sĩ này đã mang lại lợi ích không nhỏ, khiến cho những kẻ bề trên cơ hồ không có lòng dạ nào cúng tế cho bọn họ, vì mải bận rộn kiểm kê bảo vật thu được. Vũ La cũng không thể chi trích Chu Thanh Giang và Sở Tam Tuyệt, bởi vì sự thật là như vậy. Những người này biết rõ Nhạc Băng Uyên nguy hiểm, nhưng vẫn quyết định tiến vào cũng là muốn mạo hiểm vì tiền đồ của mình. Nếu đã quyết định như vậy, phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng mỗi lần Vũ La đi qua Khước Phong đường, vẫn không nhịn được buông tiếng than dài.

Mã Hồng và Kiều Hổ đều đang bận rộn tế luyện pháp bảo mới, vài ngày qua không thấy mặt. Thác Bạt Thao Thiên vẫn còn đang bế quan. Vũ La muốn tìm một người tâm sự cũng không có, cảm thấy bực bội, bèn quyết định mình cũng bế quan.

Hắn trốn vào trong cung điện tráp gỗ, vung tay lên, Thiên Phủ Chi Quốc rời khỏi Phong Thần Bàng, toát ra tầng tầng hào quang sáng chói, hiện ra bên trong cung điện tráp gỗ.

Tất cả những gì trong Thiên Phủ Chi Quốc phơi bày hết trước mặt Vũ La.

Tay hắn khẽ động, Phù Cổ xuất hiện, há miệng phun ra viên tinh châu to bằng thân thể

nó.

Tinh châu vừa xuất hiện, cả thế giới này bắt đầu trở nên xao động, lực lượng vô cùng tận từ bốn phương tám hướng đè ép tới, giống như một đám quỷ đói giành ăn.

Vũ La vung tay lên, viên tinh châu nọ bay lên cao, khẽ chấn một cái hóa thành phấn vụn lả tả đầy trời. Tia lực không gian nọ chập chờn bay ra, lực lượng của Thiên Phủ Chi Quốc xung quanh lập tức ào tới, bao vây chặt chẽ tia lực không gian nọ.

Giữa Thiên Phủ Chi Quốc thình lình xuất hiện toàn là lôi quang màu xanh giăng mắc dày đặc. Từng trụ sáng màu xanh to tướng từ trên trời giáng xuống, mặt đất trở nên gợn sóng giống như mặt nước. Chỉ có những nơi như rừng ngọc trúc, rừng Bồng Kinh Thần Mộc... được một loại lực lượng vô hình bảo vệ, cho nên không dao động mảy may.

Những nơi trống trải vốn đã có một ít gò đất, dòng nước chảy, nhưng vẫn còn có vẻ hoang vắng vô cùng, dường như hệ thống núi non, sông ngòi vẫn chưa phát triển.

Tia lực không gian kia nhìn qua nhỏ yếu, thật ra quan trọng vô cùng. Một khi dung nhập vào thế giới này, lập nên trật tự thế giới, sẽ có tác dụng giống như điểm mắt cho rồng.

Lúc này thình lình một đám gò đất từ mặt đất mọc lên, giữa tiếng ầm ầm long trời lở đất, quật khởi hóa thành từng ngọn núi vô cùng cao lớn.

Trong quá trình này, trên không sấm chớp tứ tung, mưa to trút xuống.

Vô số lôi cầu đường kính trăm trượng thật lớn cuồn cuộn bay qua, lóe lên ánh sáng xanh đầy trời giữa cơn mưa tầm tã, khiến cho giọt mưa cũng mang theo một tia điện quang trong đó, rơi xuống mặt đất còn lóe lên điện quang xè xè.

Nhờ có cơn mưa to này, đất đai vốn trước đây cằn cỗi dần dần trở nên màu mỡ hơn trước. Tương lai nhất định thế giới này sẽ bừng bừng sức sống, hơn xa hiện tại.

Cả quá trình này kéo dài trong mấy ngày. Bên trong Thiên Phủ Chi Quốc xuất hiện ba sơn mạch hẹp mà dài, gần như song song với nhau. Độ cao trung bình của sơn mạch hơn mực nước biển khoảng ngàn thước, ngọn núi cao nhất đạt tới ngàn trượng, cũng không kém gì so với một ít sơn mạch nổi tiếng của thế giới bên ngoài.

Tuy rằng hệ thống núi non đã được thành lập, nhưng hệ thống sông ngòi vẫn không thay đổi. Chỉ thấy trên những ngọn núi to lớn, chỉ có những dòng nước chảy rất mỏng manh, cũng giống như những sợi chỉ màu bạc quấn quanh ngón tay cái thô to.

Vũ La rèn sắt khi còn nóng, vội vàng lấy hạt châu của Tiết Kiêu ra, nháy mắt xuất ra Linh Long của mình. Linh Long vờn quanh hạt châu, nuốt chửng tất cả tài liệu làm nên món pháp bảo này, chỉ để lại một thế giới biển cả không nơi nương tựa.

Hai không gian chồng vào nhau như vậy, mười phần nguy hiểm.

Nước biển vô tận khôn cùng ào ào từ trên không trút xuống. Nhiều khe nứt không gian xuất hiện, nước biển rơi xuống mặt đất, cũng có rơi vào khe nứt không gian, không biết kết cục thế nào.

Bất quá Thiên Phủ Chi Quốc không hổ danh Thiên Mệnh Thần Phù, quả nhiên không làm cho Vũ La thất vọng. Từng tia lực lượng trám vào những khe nứt không gian. Thiên Phủ Chi Quốc đang ra sức nuốt chửng không gian biển cả này.

Quá trình này còn khó khăn hơn Vũ La tưởng tượng, cho dù Thiên Phủ Chi Quốc đã dốc hết toàn lực, mất thời gian chừng năm ngày nhưng vẫn chưa dung nạp được thế giới biển cả vào trong bản thân mình. Cuối cùng Vũ La không thể không vận dụng thần kiếm Thiên Tinh, mới có thể áp đảo lực lượng của thế giới biển cả, biến nó thành một phần của Thiên Phủ Chi Quốc.

Loading...

Xem tiếp: Chương 245: Thiên Phủ Chi Quốc (trung)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trái Tim Của Nghiêm Túc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 5


Ván Cờ Người

Thể loại: Đô Thị

Số chương: 29


Người Điều Khiển Tâm Lý

Thể loại: Trinh thám, Ngôn Tình

Số chương: 67


Mộng Dục

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 52


Đạo Phi Thiên Hạ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 148