201 - A, lưu manh!Mạnh Dung Dung nhất thời che đi toàn thân, ngồi chồm hổm xuống, trong mắt đều là ủy khuất cùng bi phẫn. - Meo meo, Diêm Xuyên vốn chính là đại lưu manh!Miêu Miêu bỏ đá xuống giếng nói.
202 - Cái gì? Tả Vô Chu, ngươi có ý gì?Vương Chu lạnh lùng nói. - Ta không có ý tứ gì, Bạch Đế Thiên là tân vương chúng ta, lời của hắn, đại biểu cho toàn tộc chúng ta!Tả Vô Chu lắc lắc đầu nói.
203 - Nhớ lấy, ngươi không có tư cách bất kính đối với nó!Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói. - Dạ!Tả Thiên Thu lạnh run nói…Trong Cự Lộc thành. Bên trong sột gian đại điện.
204 - Trần Bình huynh chính là quan môn đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên, danh động thiên hạ, chỉ cần một tiếng hiệu lệnh, tất sẽ có mấy trăm nho tu hưởng ứng a!.
205 Ba người đi vào Phong Thần điện, nhất thời thấy một tấm bảng khổng lồ, trên đó viết bốn chữ to - Tư Mã Vân Thiên. Phía dưới có tám tên Nho sinh đang chán gần chết ngồi đó.
206 - Bởi vì các ngươi tuyên truyền, Diêm Xuyên đã danh chấn Cự Lộc thành rồi, phù hợp quy củ, tự nhiên có thể tùy thời ghi danh!Lão Nghiêm thản nhiên nói.
207
208 với Mua danh chuộc tiếng, trong mắt tràn đầy tơ máu. Nhiều lần, hắn cũng muốn đem tấm bảng đánh nát, phát tiết mối hận trong lòng. - Vù vù vù vù!Ngoài điện đi tới rất nhiều âm thanh bước đi.
209
210 - Thua? Có thể sao? ba mươi hai tên đại nho này, nghe nói theo đại hiền Tư Mã Vân Thiên du tẩu thiên hạ, tại trong thiên hạ đã thu được vô số thơ văn a! Làm sao Diêm Xuyên có thể thắng được?Lão Nghiêm hiếu kỳ nói.
211 Nhưng mà, mặc dù có nguy hiểm, như cũ rất nhiều người trong mắt hiện lên từng đợt mong đợi. - Bài thứ nhất, để cho ta ôm gạch dẫn ngọc sao!Trần Bình thấy một số người xuẩn xuẩn dục động, nhất thời khẽ mỉm cười.
212
213 - Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần?Diêm Xuyên lộ ra một tia nhàn nhạt khinh thường. - Không biết có gì chỉ giáo?Vương Long ở trong quần nho, vẫn luôn giữ vững hình tượng nói.
214 Lần trước dù sao không phải là lĩnh vực của Trần Bình, mà lần này, nhưng là lĩnh vực chính của ba mươi hai đại nho, hơn nữa còn là lĩnh vực mà mọi người tỉ mỉ chuẩn bị a, tại lĩnh vực mà chính mình đã chuẩn bị, lại bị hung hăng tát một cái tát?Nhìn mãnh tướng tuyệt thế kia trong bạch vụ, trong mắt ba mươi hai vị đại nho, không phải là nó cầm đao, mà là cái tát mà quất bốp bốp vào trên mặt mình.
215
216 - Ồ? Có chút giống với cái hình này? Không đúng, cũng có chút bất đồng, không quá giống a!Đông Phương Chính Phái hơi ngoài ý muốn, nhìn nhìn bức hình kia ở trên bàn.
217 Cự đại trùng kích, nhất thời đem bài thơ kia của Diêm Xuyên dần dần áp chế. Một thiên cẩm tú văn hay! Nhất thời dẫn tới vô số nho tu lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
218
219 Bạch Đế Thiên vẫn một mực không quan tâm hơn thua a, vì sao khi nhìn thấy khối ngọc bội này lại để ý như vậy?Bạch Đế Thiên nhẹ nhàng sờ sờ ngọc bội, trong mắt hiện lên một tia tư niệm, một tia nghi ngờ, một tia kinh ngạc.
220 - Ha ha, đa tạ chư vị rồi!Dịch Phong khách khí nói. - Đợi chút nữa còn muốn phiền toái chư vị, làm thêm mấy khối nữa, quyển trục ở chỗ ta cũng không ít!Dịch Phong cười nói.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50