241 Bên trong dãy núi Huyền Đạo Tông. Phía sau núi nơi năm đó Vương Lâm bế quan tu luyện là một khu rậm rạp cỏ cây và vô số hang động. Nơi đây giữa thiên nhiên bao la chỉ có một Phác Nam Tử đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá hình trụ trong động, nhắm mắt tu luyện.
242 Người này không hề né tránh, mặc kệ pháp bảo công kích. Chỉ có điều, tấn công điên cuồng như thế, Vương Lâm cũng chịu không nổi, nhất là Cực Cảnh thần thức, mỗi lần sử dụng là một lần tạo thành hao tổn lớn cho Nguyên Anh.
243 Một ngày sau, Vương Lâm mới từ từ mở mắt, hít thật sâu. Nếu không nhờ ăn nhiều đan dược trước đó, lần này thi triển thần thông của cổ thần, sợ là không đủ nửa tháng rất khó khôi phục như thường.
244 Cơ hồ mỗi một tộc nhân của đằng gia đều liên tục thảo luận một cách bất an, rốt cục kẻ này có thù hận gì mới đằng gia mà lại ác độc như vậy, muốn diệt cả Đằng gia.
245 Nhưng hắn cũng chẳng còn cơ hội. Khi hắn nhìn qua bên cạnh mà kinh hãi khi thấy người thanh niên tóc bạc. Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo, nắm lấy cổ hắn.
246 Cuối cùng ánh mắt nhìn lên ngọn tháp đầu người cao ngập vào trong mây, lập tức cảm thấy ớn lạnh. Hắn không do dự, hai tay lập tức bấm pháp quyết. Đột nhiên từ trong túi trữ vật đang đeo bên dưới bay ra hai đạo ánh sáng xanh hồng.
247 Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào tên kia, rồi móc túi trữ vật từ trong ngực ra. Ánh mắt người thanh niên tà dị chuyển đến cái túi, gật đầu nói:-Không sai! Ném qua đây!Vương Lâm có chút do dự.
248 Sau khi Vương Lâm đi vào tứ cấp tu chân quốc. Hắn không phi hành, mà giả làm người bình thường đi bộ trên đường. Nhìn quang cảnh lạ lẫm ở bốn phía, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.
249 Vương Lâm nhìn con ngựa thấy nó rất đẹp, hai mắt như có linh tính. Hắn đưa tay vuốt ve, con ngựa liền lim dim đôi mắt cảm giác rất thích thú. Cảnh tượng trước mặt khiến cho Lữ Hưng phải sửng sốt.
250 Mãi cho tới gần sáng, đám người mới nằm xuống mà ngủ. Còn đám con gái thì quay vào trong xe ngựa. Ngoại trừ một số người phụ trách thủ vệ, cả đoàn xe hoàn toàn yên tĩnh.
251 Nơi Vương Lâm thuê cái cửa hàng này cũng không phải là phố chính. Nó tương đối hẻo lánh, rất khó tìm kiếm. Nhưng Vương Lâm cũng chẳng ngại. Qua một đêm đả tọa, làn khí màu đỏ bên ngoài cơ thể hắn lại bị ngưng luyện thêm một chút.
252 Sống giống như một chén nước trong, bình thường thản nhiên với mọi việc, Vương Lâm hiểu rõ về cuộc sống không có chém giết này, có cảm giác dường như tâm linh được gột rửa.
253 Đại Ngưu vừa nghe thấy lời này liền thầm than một tiếng, trong bụng nghĩ lần này lại xong rồi. Một năm nay hắn đã dẫn không ít người đến cửa hàng này, nhưng chỉ cần Vương Lâm nói giá ra là mọi người đều lắc đầu rời khỏi.
254 Trong nháy mắt, ánh mắt của tu sĩ áo xanh đang nhìn ca kỹ bỗng nhiên ngừng lại, chuyển sang bức tượng khắc gỗ. Người đàn ông trung niên ánh mắt cũng sáng ngời, tay phải vung lên, đám ca kỹ lập tức tản ra.
255 Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã qua hai năm. Vương Lâm sống ở kinh thành cũng đã được ba năm. Thân thể Đại Ngưu ngày càng to lớn, thân mình cũng khỏe mạnh hơn.
256 Dần dần, linh lực xoay tròn ngày càng nhanh, thấu xuất ra cả ngoài cửa hàng. Dưới bầu trời, hàng ngàn bông tuyết rơi xuống mái nhà của cửa hàng cũng theo đó mà chuyển động, hình thành một đoàn bông tuyết xoay tròn, hướng ra bốn phía nhanh chóng tản ra.
257 Một chân hắn vừa mới bước tới, thanh âm sỗ sàng của lão nhân liền truyền tới:- Không tồi! Hoá ra sáu năm qua ngươi ở chỗ này hoá phàm. Không biết lão nhân đã xuất hiện phía sau Vương Lâm từ lúc nào, theo hắn bước đến, đánh giá xung quanh, hai mắt dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
258 Vương Lâm nhìn lão nhân một chút rồi nói:- Tiền bối, chúng ta đi chứ?Tay phải lão nhân lật lên, trong tay xuất hiện hai cái mũ rơm, ném cho Vương Lâm một cái, nói:- Mũ này đội trên đầu, trừ phi tu vi của đối phương cao hơn ngươi hai giai, nếu không không thể nhìn ra bộ dáng của ngươi.
259 Nhưng bên trong làn gió nhẹ này lại ẩn chứa một cỗ cảm giác tuyệt tình rất vi diệu. Chỉ trong chớp mắt, loại cảm giác này đã được phóng đại vô hạn, khuếch tán khắp toàn thân Vương Lâm, thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng không bỏ qua.
260 Lão nhân thở hổn hển, vung tay lên nói:- Được, cũng đã cảm ngộ ý cảnh rồi! Ngươi trở về đi, nhớ rõ phải nhanh chóng đạt đến Hoá Thần kỳ, rồi điêu khắc tượng gỗ cho ta!Nói xong, hắn liền xoay người chuẩn bị rời khỏi.