Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 933: Muôn Đời Không Quên (hạ).

Chương trước: Chương 933: Muôn Đời Không Quên (thượng).



Mất thời gian hai ngày, Dư Tắc Thành chỉ có thể chờ đợi. Trong thời gian này, hắn thu hồi đám thủ hạ của mình trợ chiến pháo đài Thiên Lại vừa rồi trở về, như Côn Bằng, Vạn Tái Hàn Huyền, Cửu Đầu Long, ghi chép lại những bí pháp Tiên Tần mà mình có thể tu luyện, nghiên cứu sở nghiên cứu Tiên Binh lần nữa.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, chiến đạo Tiên Tần tạm thời đã giải xong, Dư Tắc Thành chuẩn bị rời khỏi.

Thật ra cái gọi là chiến đạo Tiên Tần tạm thời chính là một hệ thống gia tốc phi hành siêu tốc. Dư Tắc Thành vào trong một loại phi xa đặc thù, sau đó tích lũy năng lượng, tiến hành gia tốc phi xa, nháy mắt tiến vào không gian thứ nguyên, nhờ vào tuyến đường an toàn định sẵn. nhày vọt trong hư không với tốc độ cao gấp mấy lần bình thường.

Thật ra đây cũng không phải là phi xa. mà là một dụng cụ giống như một chiếc bình bằng sất hình nón. thể tích rất nhỏ. Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào, chỉ có thể ngồi hoặc nằm trong đó mà không thể đi lại được.

Bất quá hiện tại Dư Tắc Thành cũng không để ý tới chuyện này, chỉ cần có thể trở về thế giới Thương Khung là được.

Sau khi tiến vào phi xa, Dư Tắc Thành đóng cửa lại, lập tức năng lượng ngưng kết, bắt đầu xác định tuyến đường an toàn. Xác định rất nhanh, một ánh chớp lóe lên, phi xa đã mất hút không thấy nữa.

Trong khoảnh khắc phi xa khởi hành. Dư Tắc Thành có cảm giác giật mình, nhưng hắn làm quen rất nhanh. Tuy rằng không gian trong này nhỏ hẹp, nhưng chỉ ba ngày, Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể chịu được.

Bên ngoài cửa sổ phi xa cũng không thấy cành sắc ngoài tinh không, mà chỉ có hào quang lóe lên liên tục giống như quá trình điện ly. Đây là vì phi xa này phi hành bên trong không gian thứ nguyên, sử dụng chiến đạo Tiên Tần tạm thời, cho nên như vậy là hết sức bình thường.

Thời gian ba ngày đối với Dư Tắc Thành chẳng là bao, hắn nhấm mắt lại dưỡng thần.

Nói thật ra hiện tại Dư Tắc Thành có cảm giác trống rỗng, bất kể là ba ngàn Đại Đạo mà hắn có thể thoải mái khống chế lúc hóa thân Thiên Lại Cự Nhân, hay cảm giác hưng phấn khi cầm Hiên Viên Thần Kiếm trong tay, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.

Tuy rằng thân thể mình vẫn là thân thể trước kia, nhưng có cảm giác như đã mất đi sinh mạng. Dường như thân thể của mình đã mất đi rất nhiều thứ, ba ngàn Đại Đạo dường như lay động ngay trước mặt mình, nhưng mình không thể với tới, không thể khống chế.

Đây là cảm giác vô cùng khó chịu, cảm giác có được lực lượng hùng mạnh rồi lại mất đi như vậy, khiến Dư Tắc Thành đau khổ vô cùng.

Bất quá hắn biết rằng trạng thái này chỉ là tạm thời, chỉ cần mình cố sắng kiên trì, sẽ có ngày mình đạt được lực Thần Uy, cũng sẽ có ngày có được Hiên Viên Thần Kiếm.

Trở vào thế giới Bàn cổ, quan sát thế giới của mình, đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới thi thể của tộc nhân Thiên Nhãn tộc mà mình bảo tồn. Trong cuộc chiến vừa rồi, hắn bảo tồn được bảy cỗ thi thể tộc nhân Thiên Nhãn tộc, bọn chúng đều có được thế giới Nhất Phương Nhất. Tuy rằng hồn phách của chúng đã tiêu tan, nhưng thân thể chúng vẫn còn sống, thế giới Nhất Phương Nhất vẫn còn tồn tại.

Phải chăng mình nên tiến hành tiến hóa một lần nữa, nuốt lấy thế giới Nhất Phương Nhất của chúng? Dư Tắc Thành trầm ngâm suy nghĩ.

Trong quá trình phi hành vô cùng tịch mịch này, chỉ có mỗi mình Dư Tắc Thành trong phi xa, Lưu Thi Vận bèn rời khỏi thế giới Bàn cổ, xuất hiện bên cạnh Dư Tắc Thành, bầu bạn với hắn.

Dư Tắc Thành trầm ngâm suy nghĩ. không chú ý tới Lưu Thi Vận bên cạnh mình đang nhìn mình ngây ngất, vẻ mặt nàng rực sáng hào quang.

Ánh mất Lưu Thi Vận trong suốt như nước hồ thu. nhìn Dư Tắc Thành say đắm đầy vẻ thâm tình. Đôi tròng mất của nàng sáng rực, hai hàm răng ngọc khẽ cắn môi, vẻ mặt bình thản mơ màng, thần thái như thoát khỏi phàm trần, thần kỳ khôn tả.

Nét đẹp của nàng giống như hoa quỳnh nỡ rộ, giống như lửa ngọn đang cháy bừng bừng, huy hoàng rực rỡ, trong sáng vô cùng, mỗi cử chỉ nhăn mặt cau mày đều cực kỳ hoàn mỹ.

Thế nhưng phù dung sớm nở tối tàn, sau khi phát ra vẻ đẹp của mình sẽ trở nên tàn héo, ngọn lửa cháy hết cũng đến lúc phải tắt. Vẻ đẹp hiện tại của Lưu Thi Vận hoàn toàn không hợp tình hợp lý chút nào.

Dư Tắc Thành không có lòng dạ nào để ý tới Lưu Thi Vận, hắn còn đang mài miết nghĩ về lực Thần Uy mà mình chưa đạt được, cùng lực Sáng Thế mà mình đã có. Mình phải làm sao mới đạt được lực Thần Uy đây? Chẳng lẽ thật sự phải chờ tới trăm năm sau, Thiên kiếp lôi trong cơ thể mình biển mất, mình trở thành Phản Hư Chân Nhất mới được? Nếu mình trở thành Phản Hư Chân Nhất, vậy mình sẽ chọn pháp tắc Thiên Đạo nào để làm Đại Đạo cho mình?

Nhìn Dư Tắc Thành đang khổ tâm suy nghĩ. nam nhân đang suy nghĩ là anh tuấn nhất, Lưu Thi Vận tươi cười, ngẩn ngơ ngắm hắn. sau đó giơ tay sờ sờ vào mặt hắn.

Lúc này Dư Tắc Thành mới chú ý tới vẻ mặt của Lưu Thi Vận, bèn hỏi:

- Muội làm sao vậy, chờ đợi mấy ngày nay cảm thấy nhàm chán phải không?

Lưu Thi Vận lắc đầu nói:

- Muội thích chờ đợi một mình, cũng thích lặng lẽ nhìn huynh như vậy.

- Ca ca, nếu muội mất đi, huynh phải tự lo cho mình...

- Huynh hãy đi tìm Tô Uyển Ngôn muội muội, nàng ấy đã được Hiên Viên Hoàng đế ban cho thân thể, sẽ giúp ích cho huynh rất nhiều.

- Còn có Tĩnh Sơ tỷ tỷ, nàng thà rằng chính mình tiêu tan cũng nhất định phải giúp cho huynh. Các nàng ấy đối với huynh tốt lấm, sẽ ân cần chăm sóc cho huynh, được như vậy là muội đã yên tâm.

Dư Tắc Thành nói:

- Muội nói những lời ngốc nghếch gì vậy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, ta sẽ không cho muội rời khỏi ta.

- Ta chỉ cần muội, muội hãy yên tâm.

Lưu Thi Vận ngã người nằm xuống bên cạnh Dư Tắc Thành, dịu dàng như một con mèo nhỏ:

- Nếu như chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao suốt cả đời này thì hay biết bao nhiêu...

- Còn nhớ năm xưa ở huyện thành Sơn Trúc, đám ác ôn lưu manh dòm ngó muội chằm chằm, ca ca vì bảo vệ cho muội nên thường xuyên bị bọn chúng ức hiếp. Lúc ấy muội hay nghĩ rằng, nhất định phải tìm một nam nhân có thể bảo vệ được cho mình.

- Sau có lời đồn trong thành có một thiếu niên Chấp Sự vừa mới tới, biết tiên thuật, có thể đốt cháy người thành than. Lần nào về nhà. ca ca cũng kể chuyện về huynh hết sức thần kỳ, khi đó muội biết nam nhân mà mình mơ tường chính là huynh.

- Lúc ở trước Yên Chỉ lâu. huynh xuất ra một kiếm chém chết Ma Lang kiếm khách ám sát huynh. Ma Lang kiếm khách năm xưa muội đã từng thấy y giết người, nhìn thấy y là muội vô cùng sợ hãi, nhưng y lại bị huynh chém một kiếm chết tươi hết sức dễ dàng, trong lòng muội đã có huynh từ lúc ấy.

- Sau huynh si mê tu luyện, si mê tới mức điên cuồng. Khi đó muội đổ chậu nước lên đầu huynh, muội nghĩ rằng huynh sẽ giết muội, đâu ngờ huynh nói với muội rằng sẽ không còn ai dám bất nạt muội, không ai dám làm cho muội khóc, muôn đời muội vẫn không quên.

- Sau đó huynh muốn ra đi tu tiên, như vậy muội sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa, cho nên hết sức đau lòng. Nhưng lúc huynh đi, cơ duyên chợt tới, lúc ấy muội có thể theo cạnh bên huynh. Thật ra đối với muội, tu tiên là vì muốn được ở cạnh huynh.

- Lúc chúng ta gặp lại ở Tây Lĩnh, huynh nói với muội rằng sẽ không phụ muội, câu nói ấy muội nhớ mãi muôn đời, muội cũng quyết không phụ huynh.

- Sau chúng ta gặp lại ở Vô Lượng tông, huynh vì muội mà bày mưu tính kế đủ đường. Khi đó huynh chỉ mới Trúc Cơ nhưng đã đùa giỡn đám Nguyên Anh Chân Quân phải xoay vần. hết thảy đều vì muội. Lúc ấy muội đã quyết định, vì huynh, dù muội có chết cũng đáng.

- Muội thật sự rất muốn cả đời này được mãi mãi chung sống cùng huynh...

Giọng Lưu Thi Vận dần dần nhỏ lại, dường như nàng đã roi vào giấc ngủ say, nép sát vào người Dư Tắc Thành, mỉm cười nhắm mất.

Dư Tắc Thành nhìn ra ngoài cửa sổ phi xa, miệng lẩm bẩm:

- Thi Vận. chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, trước kia ta đã nói ta sẽ không phụ muội...

Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra khí tức Lưu Thi Vận dần dần tiêu tan, không, phải nói là hoàn toàn hóa hư vô, hắn giật nảy mình.

Hắn ngồi bật dậy, kiểm tra xem thử. Tuy rằng Lưu Thi Vận như đang say ngũ, thân thể bình thường, nhưng dường như nàng đã chìm vào một trạng thái kỳ dị. Tuy rằng dung mạo nàng vẫn xinh tươi như vậy, nhưng lúc này như là hồi quang phản chiếu, tuy rằng mỹ lệ rực rỡ, nhưng Dư Tắc Thành có cảm giác như sắp tiêu tan.

Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, vận chuyển pháp lực rót vào thân thể Lưu Thi Vận, thăm dò thử xem có chuyện gì.

Nhưng pháp lực Dư Tắc Thành rót vào chỉ là vô ích. bao nhiêu pháp lực rót vào đều tiết ra ngoài, không thăm dò được.

Có chuyện gì vậy... Dư Tắc Thành lập tức vận chuyển tiên thuật cứa chữa cho Lưu Thi Vận. Hắn chụm tay thành hình mỏ hạc, đánh vào ba đại huyệt trên đầu Lưu Thi Vận là Bách Hội, Ngạch Đầu, Nhân Gian, vẫn không thấy nàng có phản ứng gì.

Đây là mặt pháp bất truyền của Hiên Viên kiếm phái, Thần Tiên Tam Điểm Đầu. Nếu thi triển mặt pháp này mà đối phương không có phản ứng gì, vậy hẳn phải chết không sai được.

Thần sắc Dư Tắc Thành lập tức đại biến. Giờ phút này hắn không còn là Nguyên Anh Chân Quân trời sập không đối sắc như trước nữa, một cảm giác tuyệt vọng không nhịn được dâng lên từ tận đáy lòng.

Không sợ, không sợ, trời không tuyệt đường người, không nên kinh hoàng, phải bình tĩnh. Nhất định sẽ không có chuyện gì, ta nhất định có thể làm được...

Dư Tắc Thành tự an ủi mình, chuyện đã tới nước này, hắn lại càng trở nên bình tĩnh hơn.

Hắn vội vàng thi triển vô số tiên thuật cố gắng cứu tỉnh Lưu Thi Vận, nhưng hết thảy đều vô ích. không có hiệu quả gì.

---o0o---

Loading...

Xem tiếp: Chương 934: Một Đời Một Năm, Một Ngày Một Câu.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Thể loại: Sắc Hiệp

Số chương: 585


Bích Huyết Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 26