Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 879: Bách Nhân Trảm (hạ)

Chương trước: Chương 879: Bách Nhân Trảm (thượng)



Hơn nữa tinh vực Thiên Lại này dần dần có cảm giác như cùng nhịp thở, cùng chung mệnh vận theo từng trận chiến của Dư Tắc Thành. Theo động tác của hắn. vô số nguyên khí tụ tập vào người hắn.

Tuy rằng trong đợt khiêu chiến này, Dư Tắc Thành sử dụng bốn loại kiếm ý, sử dụng hết thày các loại kiếm pháp, nhưng dù trong gần trăm trận, suýt chút nữa Dư Tắc Thành mất mạng, hắn cũng không ẩn giấu chỉ ba phần thực lực, mà là mói sử dụng ba phần, hơn nữa vẫn còn ẩn giấu rất nhiều kiếm pháp tuyệt sát. Nếu ai lấy thực lực trước mất của hắn làm thước đo, muốn đánh một trận với hắn trong Thiên Lại cổ thành, vậy chắc chắn sẽ muốn khóc mà không có nước mất, hối hận vô cùng.

Đây là chiến thuật của Dư Tắc Thành, phàm là địch nhân của mình, ất sẽ tìm hiểu về mình, đây là cạm bẫy mình bày ra cho bọn chúng.

Sau sáu canh giờ không còn ai ứng chiến. Dư Tắc Thành đành lấc lấc đầu. Một kiếm nơi tay, vạn người khuất phục, ngạo mạn càn khôn, dám hôi thiên hạ đâu kè anh hùng?

Nếu đã không còn ai tái chiến, vậy ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Nháy mất Dư Tắc Thành rời khôi giác đấu trường, trở lại chỗ ngồi của mình trên khán đài.

Cúc Khuyết Chân Quân vẫn ở nơi đây chờ Dư Tắc Thành, vừa thấy hắn bước vào lập tức chĩa ngón tay cái lên khen ngợi:

- Diệt độ ngay trước mất, quà nhiên danh bất hư truyền, thiên hạ này còn ai không biết tới Dư Tắc Thành ngươi nữa. Lần này ta đi theo ngươi quà thật lời to, cho dù không thăm dò Thiên Lại cô thành, lần này trở về cũng không phí công vô ích.

Dư Tắc Thành cười vang, hai thiếu nữ của Vân Hài Thanh Minh tông nhìn Dư Tắc Thành với ánh mất sùng bái nóng rực, có thể sùng bái tới mức không thể tả bằng lời, có thể vì Dư Tắc Thành bó qua hết thày.

Dư Tắc Thành nói với hai nàng:

- Ta đây thân Ngũ Hành Linh Căn. năm xưa người khác cho ta một cơ hội, ta mới có hôm nay. Hôm nay ta cũng cho các nàng một cơ hội, hy vọng các nàng có thê quyết chí tự cường, đi lên tiên lộ của mình.

- Nhớ kỹ, thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên.

Dứt lời ném cho mỗi nàng một túi trữ vật, đây là bảo vật của các Nguyên Anh Chân Quân mà Dư Tắc Thành thu được trong khi khiêu chiến, trong đó linh thạch vô số, lại có đan dược, bí pháp, pháp bảo, phi kiếm. Các nàng có được số bảo vật này, chắc chắn có thể thăng tiến Kim Đan Chân Nhân.

Hai nàng cảm động vô cùng, quỳ lạy tạ Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành thản nhiên thọ nhận, sau đó cùng Cúc Khuyết Chân Quân rời khôi nơi này, trở về chỗ ở của mình.

Dọc đường đi, Dư Tắc Thành tới chỗ nào cũng có vô số người tránh đi nhường đường. Kỷ lục ba trăm hai mươi bảy trận chiến của hắn khiến cho người ta không thể nào không khâm phục.

Dư Tắc Thành rời khôi, giác đấu trường cũng đóng cửa, bời vì không còn ai lên giác đấu

nữa. Nhớ tới thần uy của Dư Tắc Thành, ai nấy không còn lòng dạ nào mà chiến đấu, cho nên giác đấu trường không thể không đóng cửa.

Bất quá ở lần đại hội Thiên Lại tiếp theo, giữa giác đấu trường sừng sững mọc lên một pho tượng của Dư Tắc Thành, để kỷ niệm thần uy của hắn. Hơn nữa về sau giác đấu trường còn có thêm một hạng mục chiến đấu, chính là cố sắng đạt tới kỹ lục ba trăm hai mươi bảy trận chiến của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành trở về chỗ ở của mình ở Vân Tiêu các, tiến vào phòng. Lúc này chỉ còn mình hắn. Lưu Thi Vận hiện thân, nhìn thấy Dư Tắc Thành thương tích đầy mình, không khôi ngơ ngác sững sờ.

Nàng dịu dàng chăm sóc chữa thương cho Dư Tắc Thành, hắn nghiến răng chịu đau, còn cố mim cười với Lưu Thi Vận.

Lưu Thi Vận nói:

- Tội tình gì huynh phải làm như vậy, vì sao huynh phải nhúng mình vào vũng nước đục này. Chúng ta ở tại nhà vui thú điền viên, không phải là tốt biết bao ư?

Dư Tắc Thành nói:

- Chờ ta trà xong món nợ ân tình này, chúng ta sẽ trở về tiếp tục sống cuộc sống điền viên.

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lưu Thi Vận có thể nhìn ra dã tâm và dục vọng trong mất Dư Tắc Thành. Hắn không phải là loại người có thể vui thú điền viên suốt cả quãng đời còn lại, tương lai hắn nằm trên thân kiếm, tâm nguyện của hắn là quyền uy vô tận,

hắn không phải là loại người chịu ở dưới người khác.

Lưu Thi Vận có được lực Thần Uy, tuy rằng Dư Tắc Thành không nói ra, nhưng một năm qua, phàm có thời gian rành. Dư Tắc Thành đều lao vào điên cuồng tu luyện. Lần này chiến đấu điên cuồng như vậy, thật ra Dư Tắc Thành cũng muốn có được Kiếm Ý Thần Uy.

Năm xưa ở huyện thành Sơn Trúc, Dư Tắc Thành cũng tu luyện điên cuồng, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. hiện tại ở Hiên Viên kiếm phái cũng là như vậy. Dần dần Lưu Thi Vận cảm thấy lòng mình tê tái, tình lang mình đã như vậy, mình phài làm gì cho chàng đây? Chỉ cần chàng cao hứng, đó chính là niềm vui lớn nhất của mình.

Dư Tắc Thành kết thúc chữa thương, yên lặng tĩnh tu. Chớp mất đã qua một ngày đêm, ngày hôm sau là ngày bất đầu đại hội Thiên Lại.

Dư Tắc Thành chấm dứt tĩnh tu. vết thương trên người hoàn toàn lành lận. khôi phục trạng thái chiến đấu tốt nhất. Đây là lực lượng của Hiên Viên kiếm phái, chiến lực càng tiến thêm một bước.

Chọt nghe Băng Tâm Chân Quân lợi dụng lời thề tâm ma truyền âm báo:

- Các vị đạo hữu, đại hội sắp sửa bất đầu, chúng ta tập hợp đi thôi.

Đây là ích lợi của lòi thề tâm ma. cũng giống như Tâm giác, Hồn giác của Hiên Viên kiếm phái, cũng có thể truyền âm, bất quá phạm vi không lớn lấm, có nhiều nhược điểm hơn.

Lưu Thi Vận lại trở về thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành mờ rộng cửa phòng, chờ đợi các thành viên khác của tiểu đội tụ tập.

Mọi người dần dần hội tụ, chẳng những Nhất Kiếm Chân Quân trở lại, mà Hỏa Thần. Mộng Yểm Thần Quân cũng trở lại.

Cúc Khuyết Chân Quân hoa tay múa chân kể lại chuyện Dư Tắc Thành đại chiến ở giác đấu trường, chém trăm Nguyên Anh Chân Quân hết sức huy hoàng.

Dư Tắc Thành chậm bước tiến vào, lập tức phát hiện ánh mất mọi người nhìn hắn đã thay đổi. Có ánh mất tô ra nghi hoặc, có kinh ngạc, có khen ngợi, nhưng có một điểm chung là khâm phục và khó tin.

Trong những ánh mất này, Dư Tắc Thành cảm nhận được sự tôn trọng dành cho mình, trường đại chiến vừa qua hoàn toàn đáng giá.

Băng Tâm Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Hoan nghênh Diệt Độ Chân Quân Bách Nhân Tràm, lần đại hội này đã có trăm Nguyên Anh Chân Quân bị lão đệ giết chết, những người này toàn là loại người hiếu chiến. Lần này Vân Hài Thanh Minh tông phải vạn phần cảm tạ lão đệ, lão đệ đã giúp bọn họ tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Chỉ là đánh cho tận hứng mà thôi.

Băng Tâm Chân Quân nói:

- Được rồi, mọi người đã tụ tập đông đủ, ta sẽ nói lại một lượt những hạng mục công tác cần chú ý lần này...

Trong tiếng nói chậm rãi của Băng Tâm Chân Quân, chợt tiếng chuông vang lên, lần đại hội Thiên Lại này đã chính thức bất đầu.

Đại hội bắt đầu, nhất thời mọi người liếc nhìn nhau, cùng gật đầu, sau đó đều đi ra Vân Tiêu Các, đi ra bên ngoài theo đoàn người tập kết ở phía xa.

ờ trung tâm của thế giới này có một quàng trường, rộng khoảng ba mươi dặm. lơ lửng ở phía dưới cùng của những thế giới lơ lửng này, vô số Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất hướng về phía đó tụ tập.

Đoàn người bất đầu khời động, có người ngự phong phi hành, có người bước trong hư không, có người ngự giá pháp bảo.

Dư Tắc Thành nhìn xung quanh, cẩn thận nhìn một chút có gần ba bốn ngàn người, có thể nói người đông nghìn nghịt. Đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, Vô Lượng tông năm đó, tụ tập sáu bảy mươi vị Nguyên Anh Chân Quân cũng đã là việc trọng đại rồi, hiện tại gần ba bốn ngàn người, quà thực không dám tường tượng.

Những người này không phải Nguyên Anh Chân Quân thì là Phàn Hư Chân Nhất, không ngờ có nhiều tu sĩ như vậy đến đây tham gia thịnh hội.

Dọc trên đường đi có vô số pho tượng do phù lục kỳ dị điêu khắc mà thành, những pho tượng này mỗi giờ mỗi phút đều không ngừng hấp thu các loại nguyên khí.

Không cần nói nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy ở cùng một chỗ, chỉ là mấy chục Nguyên Anh Chân Quân cùng đi cự ly quá gần, cho dù bọn họ có thể khống chế hoàn mỹ chân nguyên pháp lực của mình không tiết lộ chút nào ra ngoài, thế nhưng cũng sẽ sàn sinh

ra thiên địa cộng hường, thiên địa cộng hường này nếu như đạt tới trình độ nhất định sẽ dân phát họa trời.

Mà hiện tại nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy toàn bộ ở đây, nếu như không phải vô số pho tượng phù chú trài rộng trên đường không ngừng hấp thu nguyên khí. bình ốn nguyên khí dao động, có lẽ không cần thăm dò Thiên Lại cổ Thành gì, hiện tại mành thiên địa này cũng đã nổ tung khắp nơi.

Phàn Hư Chân Nhất tụ tập nhiều người, ngược lại không có nguy hiểm như vậy, bời vì Phàn Hư Chân Nhất đều là người đạt tới Phàn Phác Quy Chân, chân nguyên trên người bọn họ không tiết ra một tia, vạn pháp vô tung, nhiều Phàn Hư Chân Nhất hơn nữa tụ tập một chỗ cũng sẽ không dẫn phát thiên địa cộng hường.

Chẳng qua có một số Phàn Hư Chân Nhất dần dần gặp phải nguy cơ Hóa Đạo, vậy cũng không cách nào khống chế pháp tấc Thiên Đạo của mình, hoàn toàn chính là đi tới nơi nào, pháp tấc Thiên Đạo cũng không ngừng hiển hiện, điều này so với thiên địa cộng hường càng đáng sợ hơn nhiều. Hỏa Thần lần đầu tiên xuất hiện chính là như vậy, nếu như không có Băng Hồn Tinh của Dư Tắc Thành, lần này nàng tuyệt đối không cách nào tới đây, đi tới nửa đường sẽ bị Không thú vây công đánh chết.

Dư Tắc Thành nhìn nhừng người này, chần chừ nói:

- Thật nhiều Nguyên Anh Chân Quân nha. đây, đây có đến ba bốn ngàn người, trong đó Chân Nhất Thần Quân vượt quá ba trăm, đây cũng quá nhiều đi.

-o0o-

Loading...

Xem tiếp: Chương 880: Đại Hội Bắt Đầu.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Mật Ngữ - Lời Ngọt Ngào

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12


Mùa Hè

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 18


Trò Chơi Tình Ái Và Quyền Lực

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50